Chương 3: KTV

"Yo, đây không phải là Phó đại thiếu gia sao? Mấy ngày rồi anh không đến chỗ tôi a." Quản lý Vương của KTV nhìn những người bước vào cửa với vẻ mặt kinh ngạc, trên khuôn mặt đầy vết nhăn nở nụ cười lấy lòng.

Phó Xương Hằng không kiên nhẫn xua tay: "Đừng nói nữa, mau chuẩn bị phòng riêng cho tôi, lát nữa bạn tôi lại qua, bưng ít đồ ăn thức uống vào, hôm nay tôi muốn chơi tận hứng."

Khoảng cách từ lần bị đánh vì cờ bạc cũng đã qua gần một tuần, anh ở nhà cả tuần khiến tâm trạng đều trở nên bực bội, mấy ngày đầu bị đánh đòn cúc huyệt vẫn còn đau rát đến phát hỏa, cuộc sống "ngục tù" của tuần này khiến anh buồn đến thảm.

Không lâu sau, mọi người lần lượt đẩy cửa phòng riêng ra, hai anh em chào hỏi Phó Xương Hằng, ngồi bên cạnh anh, choàng vai dưới ánh đèn lấp lánh nhiều màu chạm cốc uống rượu.

"Phó thiếu gia, anh thật sự không có nghĩa khí nha. Lần trước anh nói muốn lái thử một chiếc xe mới, kết quả anh lại cho em leo cây, hại em ở câu lạc bộ đợi anh cả đêm, anh ngay cả một cuộc điện thoại cũng không nhận."

Người nói chuyện là Triệu Dịch Huy, con trai thứ hai của nhà họ Triệu, cũng là thế hệ thứ hai chỉ biết ăn chơi phóng túng, cũng may phía trên gã có một người anh trai có bản lĩnh, tiếp nhận lấy gia sản của gia đình mà làm ăn.

Vòng luẩn quẩn của bọn họ chia ra làm các loại khác nhau, bọn quần là áo lụa thì có thể chơi với nhau, còn những người ưu tú như anh trai của Triệu Dịch Huy, Triệu Minh Trì thì cùng với những người tinh anh như Phó Thành Nam, Phó Thừa Bắc bọn họ tạo thành một vòng khác.

“Chết tiệt, đừng nói nữa, tôi ngày hôm đó… Mẹ kiếp!” Phó Xương Hằng nghĩ đến ngày đó liền nghẹn khuất, rõ ràng bị lừa đến sòng bạc, lại bị hai tên khốn kiếp kia đánh cho đau mông đau đến tận một tuần, nhưng điều này làm sao có thể nói ra ngoài được chứ, thật sự quá dọa người mà!

Làm gì có nhà nào có anh trai lại nghẹn khuất như anh chứ, càng nghĩ Phó Xương Hằng càng tức giận cầm ly lên một ngụm uống sạch.

Anh dùng sức đập mạnh ly rượu xuống bàn: "Tối nay mọi chi phí đều tính vào tài khoản của tôi, đi lấy 10 chai Louis XIII, bản thiếu gia đây mời khách." Dù sao thì hai tên khốn kiếp kia cũng kiếm được tiền, cho dù tiêu nhiều tiền như vậy anh một chút cũng không đau lòng.

Một số người có mặt đã nghe nói về việc Phó Xương Hằng bị lừa đi đánh bạc, nhưng họ cũng biết rằng điều này không thể nói ra trước mặt Phó thiếu, một số người đơn giản là không quan tâm đến lý do, gần như tất cả đều hưng phấn mà vỗ tay, hô to kêu Phó thiếu sảng khoái, lời này khiến cho Phó Xương Hằng nghe thấy trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.

Anh rất thích nghe người khác khen ngợi, đặc biệt là khi so sánh với hai anh em song sinh thiên tài của mình, anh có thể được khen ngợi, đáng tiếc, từ nhỏ anh chỉ có một điều so được với họ, đó chính là có thể làm công ty phá sản, mặc dù không phải là điều gì tốt đẹp, nhưng đối với Phó Xương Hằng mà nói thì điều đó rất uy vũ.

Một số người trong số họ thân thiết hơn với Triệu Dịch Huy và Phó Xương Hằng, còn lại đều không thể so với bọn họ, vì thể hiện cũng như giữ thể diện mỗi lần Phó Xương Hằng mỗi lần đều gọi điện cho họ, và những người này đến là vì sự phóng khoáng của Phó Xương Hằng, hoặc là vì thế lực sau lưng anh mà muốn nịnh bợ, dù sao mục đích cũng không thuần khiết.