Chương 5: Bị Phó Thừa Bắc bắt được

Đầu óc của Phó Xương Hằng bắt đầu quay cuồng, cố gắng tìm kiếm một cái cớ để biện minh, lòng bàn tay của anh vì căng thẳng mà đổ đầy mồ hôi.

"Anh trai, anh có nên giải thích một chút, vừa rồi trong phòng cùng nhóm người kia xảy ra chuyện gì không?"

“Chuyện gì xảy ra là sao, những người đó đều bạn bè của anh, bọn anh chỉ cùng uống rượu nói chuyện thôi.” Phó Xương Hằng vẫn đang cố gắng che đậy sự thật, nhưng với đầu óc và thủ đoạn của mình, anh hoàn toàn không phải là đối thủ của Phó Thừa Bắc.

Phó Thừa Bắc gật gật đầu ra vẻ đã biết, vẫn bình tĩnh cười nói: "Thì ra là thế, nhưng em vừa mới hỏi quản lý Vương video giám sát của gian phòng này, anh đoán xem em đã nhìn thấy gì?"

Phó Xương Hằng lúc này mới thực sự hoảng hốt, anh không ngừng nuốt nước bọt, bàn tay mà Phó Thừa Bắc xoa cũng trở nên cứng đờ, nhưng anh không dám rụt lại.

"Đi thôi anh trai, xem anh nóng đến mức chảy mồ hôi thế này, xem ra cái KTV này hoàn cảnh không tốt, về sau anh nên ít tới nơi này một chút thì hơn."

Phó Xương Hằng bị Phó Thừa Bắc lôi ra ngoài, anh không dám phản bác hay giãy giụa, đừng nhìn nụ cười ôn hòa của Phó Thừa Bắc, cái danh hiệu nụ cười địa ngục của hắn không phải là hư danh, dù sao thì Phó Xương Hằng cũng ở cùng bọn họ nhiều năm như vậy, bộ mặt thật sự của bọn họ như thế nào không ai hiểu hơn anh cả.

Tài xế của anh đã đỗ xe ở cửa đợi bọn họ, lên xe anh cũng không nghĩ giải thích thế nào, không chỉ động vào người đẹp trong ghế lô mà còn mắng mỏ bọn họ, anh không biết hắn đã nhìn thấy được bao nhiêu.

Phó Xương Hằng bồn chồn hỏi: "C-chúng ta sẽ đi đâu?"

“Về nhà a, Thừa Nam đã đợi chúng ta ở nhà rồi.” Cuối cùng, hắn không quên nở một nụ cười dịu dàng, nhưng nụ cười đó không thể xoa dịu được Phó Xương Hằng được chút nào, với anh mà nói nụ cười này chẳng khác nào nụ cười của ác quỷ dưới địa ngục cả.

Khi Phó Xương Hằng còn đang lo lắng, điện thoại của anh lại reo lên, là Triệu Dịch Huy gọi tới: "Này, Phó thiếu, anh đang ở đâu đấy? Em trai anh vừa mới đến, bọn em đi trước, bọn em chưa kịp nói với anh." Trên thực tế là vì bọn họ sợ Phó Thừa Bắc, ai cũng như bị bôi dầu vào chân nhanh chóng chạy biến đi.

Đối với thế tổ đời thứ hai của họ mà nói, những người như Phó Thừa Bắc và Phó Thừa Nam suốt ngày nói chuyện công việc với cha và anh trai của họ, họ vô thức cảm thấy bản thân hệt như một đám hậu bối, vừa nhìn thấy trưởng bối liền cảm thấy sợ hãi.

Nhưng câu trả lời của Phó Xương Hằng hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt: “À, được rồi, tôi sẽ đến đó ngay, đợi tôi.” Anh cúp điện thoại, khiến Triệu Dịch Huy ở đầu dây bên kia đầu đầy dấu hỏi.

"Khụ, vừa rồi Triệu Dịch Huy gọi điện bảo nay là sinh nhật bạn của hắn, hắn mời anh tới, ừm, mọi người đều nói thế, anh không thể từ chối được." Phó Xương Hằng giả vờ nói, đừng nhìn anh ở bên ngoài bình tĩnh, thực ra trong lòng đã sớm hoảng đến mất hình dạng.

Anh ngày thường hay nổ pháo, nhưng chỉ cần đối mặt với hai đứa em trai cực kỳ thông minh của mình, anh sẽ luôn cảm thấy chột dạ, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi trong vô thức.

"Thật sao, là người anh biết? Ai vậy?" Phó Thừa Bắc cụp mắt, mặt không biểu cảm, vẫn nắm tay Phó Xương Hằng xoa xoa, dường như không biết chán.

“Ừ, đúng, là Tôn Tử Thịnh, đúng vậy.” Nói xong, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đối với trí thông minh của mình mà hơi cười trộm.

"Thiếu gia của nhà họ Tôn, em nhớ sinh nhật của hắn là ngày mùng sáu tháng sau, hắn vì sao lại muốn tổ chức sinh nhật sớm?"

Mẹ kiếp, cái này cũng quá biếи ŧɦái đi, anh biết hai đứa em thiên tài của mình đầu óc tốt trí nhớ cũng tốt, nhưng loại chuyện này còn có thể nhớ được sao?

"Anh, anh không biết, ừm, chẳng lẽ, anh nhớ lầm?"

Phó Thừa Bắc chạm vào bàn tay tinh tế và mềm mại được họ dưỡng thành, lòng bàn tay ướt đẫm, trong mắt hắn hiện lên ý cười, nhưng nụ cười đã biến mất trên khuôn mặt hắn: "Anh, đừng bao biện, anh biết đấy, về trễ quá Phó Thừa Nam sẽ tức giận."

Bây giờ Phó Xương Hằng không còn giả vờ nữa, nhìn cảnh đường phố bên ngoài, anh đã cách khu dân cư rất gần, anh không khỏi hoảng sợ.

"Hôm nay anh chỉ ra ngoài chơi với bạn bè, đã nhịn một tuần rồi, thật ra chỉ gọi mấy người Triệu Dịch Huy đến, còn những người hầu rượu đều do Triệu Dịch Huy gọi tới, không có quan hệ với anh!"

“Ừm, em tin anh.” Phó Thừa Bắc ở trong vòng ba người đều vĩnh viễn làm vai phản diện, hắn chậm rãi trấn an Phó Xương Hằng: “Đừng căng thẳng, về nhà chúng ta hãy nói cụ thể.” Nhưng thủ đoạn cũng được coi là nhiều nhất, nói đơn giản thì có thể đùa giỡn đến mức Phó Xương Hằng không ngừng kêu khổ.