Chương 5

Hôm nay Hạ Hữu ngủ phá lệ trầm.

Sau khi Trì Nhan uy dược, Hạ Hữu ngủ khá sớm, không như mọi khi ấn Trì Nhan lên giường khí dễ.

Lúc Trì Nhan đang thở phào nhẹ nhõm cho rằng đêm nay mình có thể ngủ ngon thì cửa phòng đột ngột bật mở.

Trì Nhan giật mình, người tới vậy mà là Trần Dật Thâm.

"Trần tiên sinh?" Trì Nhan kinh ngạc nói "Tại sao ngài lại tới đây."

Hơn nữa còn là lẻn vào.

"Tôi tới đón cậu."

Trì Nhan phản ứng không kịp "Sao, sao cơ?"

Theo lời của y, cậu sẽ rời khỏi đây.

"Lát nữa sẽ giải thích cho cậu."

Trì Nhan hơi chần chờ, quan sát gương mặt ổn trọng đáng tin của Trần Dật Thâm, vẫn là xốc chăn cẩn thận xuống giường.

Kỳ lạ chính là, nhạy cảm như Hạ Hữu lại không có dấu hiệu tỉnh, như vậy chỉ có một khả năng, thuốc đã bị chạm qua.

Trên người Trì Nhan chỉ mặc một áo sơ mi rộng, dưới thân gì cũng không mặc, hai chân thẳng tắp cứ như vậy lộ ra trước mặt Trần Dật Thâm, ngập tràn dấu hôn lan rộng đến bắp đùi, mắt cá chân cũng có dấu vết màu đỏ đang mờ dẫn, như là hung hãng mà nắm lấy.

Có thể thấy được đôi chân này từng bị giữ chặt, nơi tư mật cũng từng bị đùa bỡn.

Trần Dật Thâm nghĩ, nhưng mặt lại không lộ biểu hiện gì.

"Trần tiên sinh?"

Trì Nhan bị đối phương nhìn chằm chăm đến đỏ mặt, bộ dáng của cậu thật sự chật vật.

"Trước tiên mặc quần áo vào đi." Trần Dật Thâm cầm bộ quần áo đưa qua.

Trì Nhan nhận quần áo, nhìn khẽ Trần Dật Thâm, đối phương lại không hề có ý muốn quay đi.

Trì Nhan khẽ cắn môi, vẫn là căng da đầu thay quần áo, trong mắt Trần Dật Thâm, hai người đều là nam cho nên ánh mắt mới thản nhiên vậy đi.

Cậu nghĩ gì vậy chứ, sao có thể tất cả nam đều thích nam, đều có ý tưởng xấu với cậu.

Trì Nhan đưa lưng về phía y, cởϊ áσ xuống, phần lưng trắng tinh hiện ra trước mặt Trần Dật Thâm, cả người chỉ còn chiếc qυầи иᏂỏ bao lấy bờ mông mượt mà, Trì Nhan khom lưng mặc quần, y càng thêm rõ ràng.

Màu trắng, là màu sắc Hạ Hữu yêu thích, càng phá lệ yêu thích Trì Nhan.

Nhưng sau khi thay, Trần Dật Thâm mới biết nguyên lai trên người Trì Nhan ấn dấu nhiều vết tích như vậy.

Dấu hôn trên người có đậm có nhạt, vài nơi còn hãm sâu dấu răng, dấu vết đỏ nhạt lộ rõ trên làn da trắng nõn, nhìn ra được Trì Nhan đã bị chà đạp thảm bao nhiêu, thập phần đáng thương, cũng thập phần... sắc tình.

Làn da trắng nỗn xen lẫn vết đỏ càng thêm hồng, dấu hôn đỏ xen lẫn màu trắng nõn càng thêm nuột nà.

Đối lập cực đoan, sắc tình muốn mạng.

"Được rồi, đi thôi."

Trần Dật Thâm mặt không cảm xúc dù trong lòng có rất nhiều ý tưởng xấu.

Ánh đèn trống vắng trong phòng tắt ngúm, trên giường chỉ còn Hạ Hữu nặng nề ngủ.

Trì Nhan rời khỏi phòng, lâu đài vào đêm không có lấy một bóng người, tất cả đều đã nghỉ ngơi.

Lên xe, mọi việc đều rất thuận lợi.

Thuận lợi đến cậu không thể tin được, bản thân có thể rời đi đơn giản vậy.

"Trần tiên sinh, xin hỏi đây là chuyện gì?" Trì Nhan chần chờ một lúc, vẫn là mở miệng hỏi.

"Hạ gia đã biết sự việc của cậu và thiếu gia." Trần Dật Thâm nhìn thẳng đường thanh âm lãnh đạm như cũ "Họ giao cho tôi đến đón cậu, bên Hạ thiếu gia cậu không cần xen vào."

Các gia tộc lớn đều không thể chấp nhận đích tôn nhà mình là đồng tính, huống hồ đối tượng còn là một người hầu gán nợ hèn mọn.

"Tôi thiếu Hạ gia..."

"Hạ gia nói toàn bộ xóa bỏ." Trần Dật Thâm dừng lại một chút, tiếp tục nói "Chỉ cần cậu không gặp Hạ thiếu gia lần nữa, coi như là bồi thường."

Trong xe đột nhiên yên tĩnh hẳn.

Trì Nhan nhìn cây đại thụ xuyên qua cửa sổ.

Xe chạy trong khu rừng tối đen ảm đạm, chỉ có đèn xe chiếu lên đường.

Không còn gặp lại ác ma kia, Trì Nhan cầu mà không được.

Cậu đột nhiên nghĩ tới, Hạ Hữu phát hiện cậu rời đi, hắn hẳn sẽ phát điên mất.

Nếu để hắn tìm ra, chắc sẽ gϊếŧ cậu đi.

————————

Thực tế, Hạ Hữu thật sự điên lên.

Mắt hắn còn chưa mở, tiếng chim hót quen thuộc vang bên tai.

Hắn duỗi tay sờ bên cạnh lại không thấy xúc cảm ấm áp quen thuộc, chỉ là khăn trải giường lạnh băng mềm mại, hắn chợt mở to mắt, bên cạnh rỗng tuếch.

Hạ Hữu nhíu mày, Trì Nhan làm sao dám rời phòng mà không có phân phó của hắn.

Hắn xốc chăn rời giường, giữ lấy một người hầu ngoài cửa đi ngang qua.

"Thấy Trì Nhan không"

Người hầu sợ hãi nhìn Hạ Hữu, nếu y nói Trì Nhan bị tiễn đi, thiếu gia nhất định sẽ nổi giận.

Hạ Hữu cư xử với người khác không kiên nhẫn như đối với Trì Nhan, hắn không nhẫn nại hỏi "Tôi hỏi cậu Trì Nhan đâu."

Người hầu chậm rì rì nói "Có vẻ như bị bác sĩ Trần tiếp đi rồi ạ."

"Cậu nói cái gì." Gương mặt còn chưa tỉnh ngủ nhập nhèm lập tức thay đổi.

Hãn nhìn chăm chăm người hầu, không cảm xúc ra lệnh, thanh âm rét lạnh thấu xương.

"Cậu nói lại lần nữa, em ấy đi đâu."

Người hầu bị Hạ Hữu doạ đến nổi da gà, bộ dạng khủng bố này trước đây y chưa từng thấy, cho dù thường xuyên nổi cáu, biểu tình của Hạ Hữu cũng không đến nỗi dọa người vậy, giống như muốn gϊếŧ chết y.

Y căng da đầu lắp bắp nói lại một lần "Vâng, đêm qua Trì Nhan bị bác sĩ Trần, dẫn, dẫn đi rồi."

"Phanh." một tiếng, đĩa trong tay y đảo xuống, mảnh sứ nhỏ rơi đầy đất.

"Ai cho phép anh ta đem Trì Nhan đi?"

Người hầu sợ tới mức quỳ xuống "Tôi, tôi không biết. Nghe nói, nghe nói lão gia phân phó."

Hạ Hữu vỗ về tim, chỉ cảm thấy tầm mắt mơ hồ, đầu óc choáng váng, không khí mất dần, thân thể lung lay sắp đổ khiến chân đứng không vững. cơ hồ sắp ngất đi.

"Không có tôi cho phép, ai cho các người đem em ấy đi!" Hà Hữu cất cao giọng, dưới tầng đều nghe được động tĩnh "Gọi bác sĩ Trần, nói hắn mang Trì Nhan trở về, lập tức! Lập tức!"

Phịch một tiếng, hành lang trống rỗng chỉ một thoáng trở nên yên tĩnh.

"Thiếu, thiếu gia?"

"Quản gia, ngài ấy bất tỉnh..."