Chương 4

Trần Dật Thâm vừa trở về nội thành được mấy ngày, nửa đêm lại bị Hạ Hữu gọi về lâu đài.

Nhưng không ngờ tới bị bệnh không phải Hạ Hữu, mà là Trì Nhan.

Ở trong phòng Hạ Hữu, cậu nằm trên giường hắn.

Theo y biết, Hạ Hữu mắc thói ở sạch nghiêm trọng, mỗi ngày ngoại trừ quét phòng thì một hạt bụi cũng không được nhiễm vào, đừng nói đến giường, người hầu tới lau tủ cũng phải mang theo bao tay.

"Châm cứu cho em ấy, sau đó chuẩn bị thuốc."

Hạ Hữu đứng một bên nhíu mày nói.

Hắn không nghĩ Trì Nhan yếu ớt như vậy.

Tối đó hắn ôm Trì Nhan cùng ngủ, đối phương cũng khó có lần ngoan ngoãn không phản kháng, ai biết một lúc sau đột nhiên bất tỉnh nhân sự, người nóng đến sợ.

Sớm biết thì hắn đã không tàn nhẫn đến vậy.

Hạ Hữu có chút hối hận.

Trì Nhan nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn ban đầu giờ thành đỏ bừng, hai mắt nhằm chặt, lông mi buông xuống, nhìn qua như đang gặp ác mộng.

Thấy Trần Dật Thâm lấy nhiệt kế ra muốn vén áo Trì Nhan lên, hắn vội ngăn cản "Nhiệt độ vượt mức, 39 độ."

Trần Dật Thâm đến góc chăn của Trì Nhan cũng chưa đυ.ng tới.

Hạ Hữu phản ứng rất lớn.

"Phải kiểm tra cậu ấy một chút."

Hạ Hữu khựng lại, vẫn là ngượng ngùng thu tay, đứng sang một bên.

Cổ áo bị vén lên, ống nghe y tế lạnh lẽo đặt lên ngực cậu.

Dù Trần Dật Thâm ngồi tại nơi sắc đen mờ mịt vẫn thấy rõ phiến ngực kia tràn ngập dấu hôn đỏ ửng.

Có thể nhìn ra trình độ kịch liệt bao nhiều.

Y không rõ đã xảy ra việc gì.

Nhưng đã trễ thế này, Trì Nhan nằm trên giường Hạ Hữu, trên người đầy những dấu vết khả nghi, y đại khái cũng đã đoán ra.

Trần Dật Thâm sờ cổ, bên người phụ thân cũng không thiếu những người như vậy, y biết rất nhiều người giàu có một loại yêu thích đặc thù với đối tượng cùng giới tính, như là chim hoảng yến, tình nhân.

Về mặt lý thuyết, Trần Dật Thâm quả là đã thấy nhiều, hơn nữa y cũng không thích nhúng tay vào loại chuyện này.

Huống hồ Hạ gia là cố chủ của y, anh trai của Hạ Hữu là anh em tốt với y, Hạ Hữu là đối tượng phục vụ của y, Trì Nhan chỉ là người hầu y từng gặp qua đúng một lần.

Chỉ là...

Thân thế nằm trên giường hơi gầy, thân hình cậu lún sâu xuống ga giường. khuôn mặt vốn không hề mang tỉnh công kích so với ban ngày ngoan ngoãn hơn nhiều.

Khiến người ta khó mà không để ý.

Bên dưới mắt kính, cảm xúc Trần Dật Thâm dao động.

Y không nói gì, sau khi tiêm thuốc giảm sốt xong thì cất ống tiêm, nhấc hòm thuốc lên lần nữa đứng dậy.

"Nghiêm trọng không?" Hạ Hữu hỏi.

Trần Dật Thâm vẫn là bộ dáng cũ.

"Sau khi châm cứu cậu ta sẽ mau hạ sốt, ngày mai uống thuốc sẽ sớm khỏi."

Hạ Hữu gật đầu, cởϊ áσ khoác treo sang một bên.

"Hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, bây giờ đã muộn, anh ở lại ngày mai hẳn về. Quản gia, ông dẫn bác sĩ Trần về phòng đi."

"Vâng."

Trần Dật Thâm đi theo sau quản gia, lúc cửa đóng vẫn không nhịn được nhìn về phía giường.

Hạ Hữu xốc chăn lên, thân hình cao lớn hoàn toàn che đi Trì Nhan.

Cửa bị đóng lại, biến mất trong tầm mắt.

Y chưa bao giờ biết bản thân mình thiện lương như vậy.

Thế mà cảm thấy đồng tình tràn ngập. Người kia có chút đáng thương, cậu ta hẳn là bị ép đi.

Hạ Hữu rốt cuộc làm bao nhiêu lần, cư nhiên lại phát sốt.

Y không biết là đang đồng tình với Trì Nhan, hay y thực sự có cùng ý tưởng với Hạ Hữu.

Trần Dật Thâm là bác sĩ, nhưng y không hề tốt bụng.

Ngược lại, sở thích của y là giải phẫu.

——————————

Trì Nhan bị nhốt trong phòng Hạ Hữu.

Cậu nhìn qua cửa số, quan sát xe của Trần Dật Thâm dần lăn bánh, ngày càng đi xa cho đến khi biến mất.

Sau lưng đột nhiên có người, đôi tay lớn khẽ ôm eo cậu, Trì Nhan sợ đến mức buông rèm ra, bóng tối lần nữa bao phủ căn phòng.

"Sao nào, lại muốn rời đi cùng anh ta?" Trì Nhan sắc mặt tái nhợt "Không..không có."

Giọng nói trong trẻo sạch sẽ ban đầu trở nên khàn đi vì khóc.

"Không có?"

Lưng cậu bị đẩy xuống, đè Trì Nhan lên cửa kính, cậu cảm nhận vách kính lạnh băng qua tấm màn mỏng, sau đó lặng yên hứng chịu từng lần hôn vụn vặt lên mặt, cần cổ, nam nhân một bên hôn một bên hỏi.

"Thật sự không, hay vờ như không?"

Ngữ khí hàm hồ, Trì Nhan không nhìn thấy sắc mặt hắn, cũng không biết hắn có đang tức giận không.

Cậu theo bản năng hoảng loạn giải thích.

"Thật sự không có... ư.."

Chiếc áo to rộng che đi phần đùi đầy dấu hôn, bên dưới gì cũng không mặc, bàn tay từ dưới đi lên, thuần thục lướt qua từng tấc da, đột nhiên bị sờ soạng khiến Trì Nhan sợ đến run bần bật.

"Không phải hạ sốt rồi sao, sao vẫn nóng như vậy."

Thanh âm trầm thấp nỉ non bên tại khiến cậu tê dại.

Mỗi dấu vết trên người Trì Nhan đều do Hạ Hữu lưu lại.

Cậu biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, sợ hãi nói.

"Thiếu gia...."

Trì Nhan đè tay đang tuỳ ý sờ mó mình lại, nhưng lực độ của nó vẫn không hề giảm.

Hạ Hữu đột nhiên dừng lại, ấn mặt Trì Nhan lại gần.

"Lần trước anh đáp ứng em, viện phí của mẹ em đã an bài trả đúng thời hạn hơn nữa sẽ xoá nợ của Trì gia toàn bộ."

Trì Nhan nhìn vào mắt Hạ Hữu, đôi mắt ẩn trong đêm vốn đen như mực dường như sáng bừng lên.

Hạ Hữu là kiểu người Trì Nhan chưa bao giờ gặp qua, là kiểu người tinh xảo nhất không thể bắt bẻ, cậu thỉnh thoảng cũng nghe qua đám người hầu thảo luận về Hạ Hữu, hắn có bệnh tim, còn có thể phát bệnh bất cứ lúc nào.

Nhưng với bề ngoài và gia thế như vậy, muốn một người, ai lại dám không nhào tới.

Vì cái gì, phải đối với cậu làm loại chuyện này chứ.

Đối phương còn là một nam nhân như mình.

Trì Nhan cắn môi, không nói gì.

Cũng không dám giãy dụa nữa.

"Ngoan."

Hạ Hữu hôn hôn cậu.

Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm khẽ theo cột sống lưng đến giữa đùi, sau đó tiến vào hậu huyệt.

Không biết có phải vì còn sốt hay không, bên trong so với bình thường còn ấm áp hơn.

Ngón tay lạnh lẽo lui ra, thay thế vào thô to dươиɠ ѵậŧ.

Trì Nhan khẽ kêu một tiếng.

Hậu huyệt đã sớm thành thói quen gặm cắn côn ŧᏂịŧ lớn tiến vào, sau một hồi đã có thể chứa hoàn toàn căn thịt, dươиɠ ѵậŧ cùng với dính nhớp mật dịch bắt đầu thong thả mà ma sát.

Trì Nhan đứng sát cửa sổ, nửa người trên nằm lên cửa kính, tủi thân lôi kéo tấm rèm, dùng khuỷu tay chống đỡ tấm kính mà đứng vững, tư thế này khiến Hạ Hữu nhìn rõ rành mạch bộ vị giao hợp của hai người.

Cú© Ꮒσα nhỏ bé bị cu lớn căng ra, khi rút ra cũng khiến mị thịt hồng nhạt mở theo, cắm vào kèm theo mật dịch, hậu huyệt tràn đầy không chút khe hở. Tầm nhìn kí©h thí©ɧ như vậy khiến Hạ Hữu càng thêm hứng thủ, bên trong ấm áp nóng rực, mỗi phần thịt non đều như gắt gao mà hút lấy hắn.

Hạ Hữu hơi thẳng lưng, ©ôи ŧɧịt̠ liền hoàn toàn cắm sâu bên trong hậu huyệt. Mỗi lần đẩy đều hoàn toàn đỉnh đến chỗ sâu nhất, sau đó nhấm nhám. Cắm càng lúc càng nhanh, hắn thập phần dùng sức đẩy, vang vọng khắp phòng tiếng da thịt dụng chạm cùng với tiếng khóc đáng thương hề hề của Trì Nhan.

"Hức... ư, thiếu, thiếu gia."

Trì Nhan giữ chặt bức màn, hai chân tách ra, bởi vì động tác trừu sát kịch liệt, lỗ sau truyền đến từng trận kɧoáı ©ảʍ, thoải mái đến nỗi chân đứng không vững, run nhè nhẹ, chỉ có thể dùng đầu ngón chân gắt gao chống đỡ mới không té ngã. Thanh âm đã sớm khàn đi vì từng đợt nứt nở, lại không biết điều này càng khiến Hạ Hữu thêm hưng phấn.

Trì Nhan sao còn không rõ, hắn mới không phải là người thiện lương.

Hạ Hữu là con hùm lớn bắt giữ con mồi, Trì Nhan lại là nạn nhân đang hấp hối, chiến lợi phẩm cầu xin khóc thút thít sẽ không khiến hùm thêm thương xót, ngược lại sẽ càng hưng phấn, càng muốn xé nát thịt con mồi, nhai kĩ nuốt vào bụng, càng muốn uống máu, ăn sạch xương cốt cậu.

Trì Nhan một câu xin tha hoàn chỉnh cũng nói không xong, chỉ có thể đung đưa theo trừu cắm mạnh mẽ phía sau mà rêи ɾỉ, gương mặt xinh đẹp kia nhíu mày, đôi mắt ướt đẫm, thanh âm ngập tràn tiếng khóc, nước mắt đã không tuôn nổi.

Từng đợt rên đứt quãng, như là thống khổ cũng như là vui thích, đến Trì Nhan cũng không rõ, chính mình rốt cuộc là đang đau đớn hay hưởng thụ.