Chương 6

Đã bốn ngày kể từ khi Trì Nhan rời đi.

Trong lúc đó cậu ở tạm nhà Trần Dật Thâm, tuy đối phương hơi kì lạ nhưng cậu vẫn rất biết ơn.

Đến khi cậu cho rằng sinh hoạt hằng ngày trở lại bình thường thì nó lại lên xuống bất ngờ, dẫu sao hiện thực vẫn luôn tàn khốc vậy.

Tại thời khác hôn mê, cậu theo bản năng nhìn về phía Trần Dật Thâm, trong mắt y chỉ toàn sự thương hại.

Đáng tiếc, y cũng muốn bảo vệ chính mình.

Họ biết Trì Nhan bị mang đi, Hạ Hữu nhất định sẽ phản ứng rất kịch kiệt nên đã cố ý vào lúc Hạ Hữu không biết đem cậu rời khỏi.

Mọi người đều cho rằng chỉ là thú vui nhất thời của Hạ Hữu, có lẽ sau khi Trì Nhan rời đi, hắn rồi sẽ hứng thú với người khác.

Ai biết được việc này khiến Hạ Hữu như phát điên, tuyệt thực mấy ngày trời.

Người làm tại Hạ gia hoảng sợ, cũng chỉ có thể đem Trì Nhan trở về.

Rốt cuộc với người hầu nhỏ bé, đương nhiên sinh mệnh của đích tôn mình quan trọng hơn.

Chỉ là việc này Trì Nhan không biết dù chỉ một chút.

Trì Nhan tỉnh dậy sau trận hôn mê, chậm rãi mở mắt, ánh vào mí mắt căn phòng quen thuộc như cũ.

Cùng với quen thuộc người.

Cậu nằm trên giường, Hạ Hữu chống tay một bên.

Hạ Hữu ôn nhu vuốt ve tóc cậu "Tỉnh?"

Thấy Trì Nhan lộ ra vẻ sợ hãi, hắn tiện đà cười "Rất ngạc nhiên? Em thật sự cho rằng em có thể chạy?"

Ngữ khí Hạ Hữu rất nhẹ, hắn không nổi trận lôi đình khi Trì Nhan chạy trốn, ngược lại thực bình tĩnh.

Bình thản đến sợ.

Dù cho tỷ lệ thành công cực kỳ bé nhỏ nhưng Trì Nhan vẫn theo bản năng lập tức đứng dậy muốn trốn, chỉ là còn chưa kịp nhìn đến cửa phòng.

Chân trần dẫm lên thảm được vài bước đã té ngã.

Cậu cúi đầu, khẽ thấy mắt cá chân trái bị khóa, sợi xích kéo dài từ mép bên giường.

Hạ Hữu không chút hoang mang từ trên giường nhìn xuống, hắn thong thả đi qua, từ cao nhìn xuống bộ dáng chật vật của Trì Nhan.

"Bắt được em rồi."

Mắt cá chân trắng nõn bị kim loại cọ đến đỏ ửng.

Xích bao chặt lấy chân, sợi dây xích dành cho sủng vật lại đang nằm trên chân cậu.

"Tại sao... lại như vậy...."

Trì Nhan ngồi dưới đất, tình thế vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu.

Ánh đèn trên đỉnh đầu hắn loé sáng khiến cậu không thể thấy rõ mặt hắn.

Cậu vừa cúi đầu lại bị đối phương bóp cằm nâng lên.

"A hức... Thiếu, thiếu gia.. đau..."

Hai má bị người dùng lực nắm, cằm bị người nâng lên cao, tư thế như vậy khiến Trì Nhan có chút khó chịu, cậu thấp giọng kêu.

Nhưng Hạ Hữu nửa điểm đau lòng cũng không có, hắn hơi cúi đầu, bóng ma bao trọn cậu ngày càng lớn.

Mặt Hạ Hữu cũng dần hiện rõ.

Gương mặt góc cạnh của đối phương nhìn qua gầy hơn nhiều, làn da tái nhợt, gương mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo.

Tay hắn dùng lực bóp, như là muốn dỡ cằm Trì Nhan xuống.

"Em chạy đi, lại lần nữa chạy, sao lại không chạy, em không phải rất thích trốn sao?"

Trì Nhan nhíu mi, mắt ngập đầy nước mắt, không dám nói câu nào.

Hạ Hữu bế ngang cậu lên ném vào phòng tắm, hắn mở vòi sen khiến nước nóng chảy đột ngột xuống.

"A....."

Làn da nhạy cảm không phòng nghị bị dòng nước ấm nóng bao quanh, da cậu đỏ lên trông thấy.

Hạ Hữu hỏi "Tên đó có chạm vào em không?"

"... Không, không có."

"Thật sự không chạm."

"Ư, thật sự, thật sự không có, thiếu gia... Nóng quá."

Trì Nhan nức nở khóc, vì đau nên nước mắt sinh lý thay nhau tuôn, môi bị cắn đến đau, khỏe mắt cậu đã đỏ ửng.

Hắn cởϊ qυầи áo Trì Nhan, tỉ mỉ kiểm tra một lần, đến khi đảm bảo trên người Trì Nhan không có dấu vết khả nghi mới hài lòng đem cậu ra khỏi phòng tắm.

Trì Nhan bị ném lên giường, cậu lạnh đến cuộn tròn người.

Chỉ nghe thấy tiếng xột xoạt, mắt cá chân bị kéo lên, hai chân mở ra.

Xương lộ ra trên da, dễ dàng nhìn thấy tĩnh mạch xanh lục tại mắt cá chân, Hạ Hữu giữ chặt lấy cậu, ấn xuống thành hình chữ M.

"A... hức.."

Trì Nhan nắm lấy khăn trải giường rên khóc, hốc mắt càng đỏ hơn, đáy mắt đầy sương mù.

Dươиɠ ѵậŧ to lớn không bước dạo đầu đã tiến vào hậu huyệt, khiến bên trong chảy máu tức thì.

Thế nhưng máu tuôn lại khiến Hạ Hữu ma sát dễ dàng hơn.

Hắn đè cậu xuống, nhẹ nhàng liếʍ láp da cậu, đôi môi mềm dán lên da, cắn mạnh lên gáy cậu, không ngừng đánh dấu Trì Nhan.

Như đang xả đi cơn giận của hắn, cũng như hung hăng trừng phạt Trì Nhan.

Mỗi lần va chạm Hạ Hữu đều rất tàn nhẫn, hắn ấn người Trì Nhan xuống, khiến chân cậu mở ra lớn hơn, không còn cản hắn tiến vào Trì Nhan nữa.

Đau đớn dần được thế bằng kɧoáı ©ảʍ, bên dưới Trì Nhan tự động tiết ra dịch mật, dươиɠ ѵậŧ thô to không chút lưu tình đâm vào rút ra không màng thịt non nhạy cảm đang gắng bao trọn nó, hai người chặt chẽ dán lấy nhau, nguyên cây dươиɠ ѵậŧ chôn vào cơ thể Trì Nhan.

Dù cho bị cưỡng bách, cơ thể cậu vẫn là thành thật phản ứng.

Thân thể bị thô bạo trừu sát, bên dưới điên cuồng đâm chọc khiến cậu không kìm được rêи ɾỉ. Hậu huyệt liên tục phân bố dịch mật, càng khiến dươиɠ ѵậŧ dễ dàng thâm nhập.

Trì Nhan vô thức kêu nhỏ, động tình khiến sắc mặt cậu ửng đỏ, Trì Nhan run rẩy khóc, hô hấp hỗn loạn.

Vì khóc nên khóe miệng cậu chảy kha khá nước bọt, Hạ Hữu liếʍ sạch chúng, đầu lưỡi ướt mềm đảo trên da thịt cậu, tham lam ôm chặt Trì Nhan, môi đỏ bị lấp kín không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể ậm ừ kêu.

Thanh âm thân thể quyện vào nhau vọng khắp phòng, tiếng vang dày đặc kèm theo tiếng hôn tấm tắc.

Hạ Hữu cố tình không bắn, dươиɠ ѵậŧ thô to vô tình cᏂị©Ꮒ Trì Nhan đến cao trào, chủ tâm không để cậu xuất tinh.

Hắn giữ chặt Trì Nhan đang co rút cơ thể vì kɧoáı ©ảʍ, dươиɠ ѵậŧ điên cuồng cọ xát, kɧoáı ©ảʍ nhân đôi trong nháy mắt, thúc đẩy ngày càng mạnh, bên trong Trì Nhan sướиɠ đến tê dại.

Đôi môi bị che kín không thể phát ra âm thanh, cơ thể nặng nề hấp thụ từng đợt kɧoáı ©ảʍ, cuối cùng hắn hung hăng thúc một cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy hậu huyệt, kɧoáı ©ảʍ khiến người ta ngạt thở cuối cùng cũng dừng.

Trên người Trì Nhan khắp nơi đều là dấu vết của Hạ Hữu, trong cơ thể cũng là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đối phương, lông mi cậu run nhè nhẹ, im lặng nức nở.

Cả tâm trí và cơ thể đều không thể trốn thoát.

Từ đó riêng một lầu của lâu đài bị phong tỏa, không một ai dám đi lên.

Cũng chẳng ai hay, Trì Nhan bị giam cầm tại nơi này.

⚫END

(Kết lãng xẹt quá 😂)