Bên cạnh hồ bơi, cậu thiếu niên mặc áo ngủ màu trắng trên người, mái tóc đen lòa xòa rối tung, vắt một chiếc khăn trắng dùng để lau đầu trên cổ, lười biếng và nhàn nhã ngồi trên ghế xếp bãi biển, đưa cần câu cá đang cầm trong tay thò vào trong hồ bơi rồi nói: “Thật đáng thương, chúng nó đã ba ngày không được ăn rồi.”
“A!”
“A! Đừng ăn tôi! Tôi muốn về nhà, cậu chủ, tôi muốn về nhà...”
“Hu hu... Giám đốc, tôi sẽ không bao giờ ra sân khấu nữa... Còn phải tự bón mình cho cá sấu...”
Cậu lẩm bẩm, nhìn tám con cá sấu bị thu hút bởi tiếng hét thất thanh vì sợ hãi của mười mấy cô gái bên cạnh mép bể bơi, thậm chí còn có người mềm nhũn chân mà quỳ ngay tại chỗ gào khóc.
Thật phiền! Phiền chết đi được!
Hoắc Cảnh chán ghét ngước mắt, ánh mắt tuấn tú và lạnh lẽo như dao, khiến cho đám phụ nữ ở bên cạnh sợ tới mức lập tức im như ve sầu mùa đông.
3.3
Nhưng ánh mắt lướt qua, trong đám phụ nữ đang kêu cha gọi mẹ có một vị bình tĩnh hơn nhiều so với những người bên cạnh. Cô gái đó có làn da hơi ngăm, mặc bộ bikini màu nâu sẫm kẻ sọc không hề bắt mắt. Hơn nữa, dáng vẻ không giống như người Trung Quốc, trái lại giống người Miến Điện.
Anh nghiền ngẫm đánh giá, ngoắc tay với cô gái Miến Điện kia ra hiệu cho cô đi tới.
“Cô không phải là người Trung Quốc, biết tôi à?” Cậu ấm trẻ tuổi tưởng ánh mắt người con gái Miến Điện nhìn mình không hề tỏ ra lạ lẫm.
“Trong khu vực sông Irrawaddy, ai mà chẳng biết thân phận hiển hách của cậu chứ.” Cô gái đó thành thật nói.
Nhưng câu trả lời kính cẩn này lại khiến cho anh bật cười, cất tiếng hỏi câu được câu không: “Sao lại đến Vân Nam thế? Nhập cư trái phép à?”
Cô gái cung kính, lập tức chắp tay chạm vào chóp mũi hành lễ: “Không dám. Ba cậu đã chặt đứt đường thủy để nhập cư trái phép từ lâu. Bên ngoài biên cảnh cũng đã không còn ai phải chịu khổ nữa, đây là ân điển của thần.”
Anh đã nghe mấy câu nịnh nọt luôn miệng nhắc tới thần linh này không biết bao nhiêu lần từ nhỏ tới lớn, đã chán ngấy rồi. Anh vội xua tay bảo cô gái Miến Điện quay trở lại vị trí cũ, có thể cút bao xa thì cút.
“... Anh!”
Sau lưng vang lên một tiếng gọi mềm mại quen thuộc, anh nghe ra được đôi chút sợ hãi trong tiếng gọi đó, cũng nghe ra người nói đang cố gắng che giấu sự hốt hoảng trong lòng.
Hoắc Cảnh đáp lại một tiếng rồi quay đầu, nô ɭệ nhỏ của anh đã trưởng thành rồi, không còn là chú chim non gầy gò, yếu ớt như lần đầu gặp mặt nữa. Bây giờ cô đã trổ mã, yểu điệu xinh xắn, trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ đã rút bớt vẻ non nớt, xương mày nhô cao, đôi mắt sâu thẳm chất chứa phong tình dị quốc. Xem ra khoảng thời gian này ở nhà ông nội Ôn, cô sống rất tốt.
Nhưng anh phải sống trong địa ngục.
Anh tin tưởng cô nên lúc còn theo học ở trường cảnh sát đã giao chìa khóa dự phòng của chung cư cho cô.
Cô cũng hay đến chung cư quét dọn vệ sinh cho anh sau khi tan học ở trường cấp ba. Cuối tuần còn quấn lấy anh đòi đi dạo siêu thị mua đồ về chất đầy tủ lạnh, thường xuyên nấu đủ loại các món ăn phong phú cho anh, nhờ anh chỉ dạy mấy đề toán cấp ba trẻ con.
Năm nhất đại học ở Học viện cảnh sát Vân Nam chính là khoảng thời gian anh sống giống người thường nhất trong quãng đời mười chín năm qua. Không có những lời a dua ninh nọt, không có tiếng súng và người chết cũng chẳng có chiến loạn.
Nếu như không phải cô phát hiện ra mấy “thứ” kia, anh nghĩ có lẽ hết thảy còn hài hòa hơn trong tưởng tượng.
Những cô gái xinh đẹp đều là một đám lừa đảo!