Chương 9.4: Ba, con đã sống sót trở về

Đây cũng là lần đầu tiên Đề Mộ nhìn thấy Hoắc Hi tức giận, hoá ra chị Hi vốn dĩ vẫn luôn dịu dàng mềm mỏng lúc tức giận cũng sẽ nâng cao âm lượng, chẳng trách tiên sinh lại đưa điện thoại ra xa.

Người thiếu niên không thích em gái mình xen vào chuyện của người khác, hơi mất kiên nhẫn ném điện thoại di động cho Đề Mộ: “Khoá học phép tắc ở nhà coi như uổng công vô ích, dáng vẻ của thục nữ như thế nào đã quên hết sạch rồi.”

“Chị Hi là người phụ nữ dịu dàng nhất mà em từng gặp.” Đề Mộ cất điện thoại di động vào trong túi xách, mỗi một câu nói đều không thể nghe lọt tai anh: “Chị ấy không phải là người rắc rối, cũng không muốn làm công chúa gì đó.”

Câu nói này lọt vào lỗ tai Hoắc Cảnh không sót chữ nào, anh liếc mắt nhìn góc nghiêng khuôn mặt kiều diễm của cô, mấy năm nay anh biết cô đã trưởng thành và trở nên nhanh mồm dẻo miệng, quả nhiên là một người lớn lên ở bên cạnh ông nội Ôn, ngay cả cách một ngữ hai nghĩa cũng đã học được.

“Tiên sinh, tại sao anh lại muốn dẫn em đi?” Đề Mộ thực sự không nhịn được hỏi anh, thời gian kiểm vé càng đến đần, trong lòng cô càng sốt ruột: “Ngài nói rất đúng, em còn lâu mới đủ tư cách bảo vệ sự an toàn của cô, điều duy nhất em có thể làm chỉ là giặt quần áo và nấu cơm, ngài mang theo em đi cùng không cảm thấy trói buộc sao?”

“Không…” Đề Mộ vừa mới hỏi ra khỏi miệng đã hối hận, ảo não tự hỏi tự đáp: “Không, ngài chỉ cảm thấy thú vị, cần có một người nào đó chơi với ngài, nói chuyện với ngài. Ngài ghét việc a dua nịnh hót, nhưng lại không thể không nghe, hơn nữa còn cần một người có thể nói những lời thật lòng để giải trí cho ngài, để tránh bị những viên đạn bọc đường làm cho đầu óc choáng váng.”

Hoắc Cảnh không hề phán xét cô đã phán đoán đúng hay sai, anh đeo kính râm một cách thoải mái tuỳ tiện, gọng kính rũ xuống trên chóp mũi thẳng tắp, để lộ nửa hàng lông mày khí khái mang theo chút thích thú.

“Kính thưa quý hành khách và các bạn thân mến, chuyến bay mang sổ hiệu L0921 từ Côn Minh, Vân Nam đến Yangon, Myanmar bắt đầu đăng ký ngay bây giờ, quý khách và các bạn vui lòng đến cổng số 12 để lên làm thủ tục.”

Thông báo lên máy bay vang lên đúng giờ, đối với người thiếu nữ mà nói, giọng nói dễ nghe kia giống như một hồn ma xâm nhập vào trong đầu não, không ai có thể nghe thấy lời cầu nguyện của cô.

Đề Mộ không thể nhớ rõ mình đã lên máy bay bằng cách nào và xuống máy bay bằng cách nào với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch và ngơ ngác.

Cô có bệnh sợ độ cao nghiêm trọng, ngồi trên máy bay chẳng khác nào một khổ hình.

Nhưng người thiếu niên kiêu ngạo tuấn kiệt bên cạnh cô lại bước đi như gió, nếu nói trong lãnh thổ Trung Quốc, hành động của anh còn có thể coi là kiềm chế thì sau khi hạn cánh, sự tuỳ tiện xa hoa của chàng công tử dùng hai chữ càn rỡ để hình dung cũng không quá.