Chương 9.3: Ba, con đã sống sót trở về

Lòng bàn tay của Đề Mộ đầy những dấu bấm tay đỏ như máu, cô cắn chặt môi, cảm giác đau đớn khiến đôi môi cô càng thêm đỏ tươi, sau khi nhận được sự đồng ý của tiên sinh, cô vừa mới đi ra khỏi phòng khách thì lại nghe thấy anh đứng sau lưng gọi cô lại, ý vị thâm trường.

“À phải rồi, Đề Mộ, ông nội Ôn đã lớn tuổi rồi, có một số chuyện bớt để ông ấy nhọc lòng thì hơn.”

Bước chân rời đi của cô khựng lại một chút, miệng lưỡi nhạt nhẽo.

“Vâng, tiên sinh.”



Sáu giờ rưỡi chiều, trong phòng chờ VIP của sân bay quốc tế Trường Thuỷ, Côn Minh, top năm top ba người đang chờ.

ở hàng ghế sau có một chiếc ghê sô pha bằng da màu nâu, chàng công tử bày ra một tư thế thoải mái, trên sống mũi đeo kính rấm, dậu dựa vào tấm đệm massage phía sau lưng, thảnh thơi tự đắc, nhắm mắt dưỡng thầm.

ngồi bên cạnh anh là một người thiếu nữ kiều diễm nhưng vẻ mặt lại không hề tình nguyện, cô chỉ đeo một chiếc túi nhỏ trên vai, hai hàng lông này nhíu chặt, trong tay siết chặt hai tấm vé máy bay, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ điện tử của sân bay.

“Cô hoàn toàn không quan tâm lúc nào sẽ lên máy bay, chỉ lặng lẽ cầu nguyện máy bay đến muộn một chút, tốt nhất vĩnh viễn không bao giờ xuất phát.

“Tiên sinh, tại sao nữ rắn hoa trong biệt thự không xuất phát với chúng ta?” Cô nhớ đến trong biệt thự vẫn còn nhốt một người phụ nữ Myanmar với tinh thần đã chết.

Vị thiếu gia đang chợp mắt, nghe thấy câu nói của cô thì bật cười một cách vui vẻ, biếng nhác hỏi lại: “Một người nhập cư trái phép không có hộ chiếu bước vào sân bay, em muốn an ninh sân bay giam giữ tất cả chúng ta lại sao?”

Đề Mộ hiểu rõ gật gật đầu, quả nhiên tiên sinh nói không sai, mình còn phải học hỏi rất nhiều, không thể lúc nào cũng hỏi một số “câu hỏi bình thường” được.

Tinh tinh…

Tiếng chuông điện thoại đi dộng vang lên từ trong túi xách mang theo bên người, Đề Mộ lấy điện thoại của anh từ trong túi xách ra, đưa cho anh nói: “Tiên sinh, điện thoại của anh.”

Chiếc điện thoại di động mới còn chưa kịp ghi tên danh bạ, Hoắc Cảnh rũ mắt xuống, xuyên thấu qua chiếc kính râm nhìn lướt qua dãy số trên màn hình điện thoại, chờ thêm hai giây đồng hồ nữa cầm lấy điện thoại bắt máy, nhưng không đặt sát vào tai mà đưa ra xa giống như đang lánh nạn.

Ngay sau đó, giọng nói tức giận của Hoắc Hi vang tên từ trong ống nghe điện thoại, không cần mở loa ngoài cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Anh! Anh điên rồi sao? Đề Mộ vẫn còn đang học cấp ba, nếu anh muốn làm thái tử thì tự về làm đi, chẳng lẽ còn muốn cả nhà phải vây xung quanh anh hầu hạ sao?”

“Nếu em ghen tị thì em cũng có thể trở về Yangon làm công chúa, vị phò mã kia vẫn đang mỏi mắt trông mong em tốt nghiệp về nhà đấy.”

“Bệnh thần kinh!”

“Vật nhỏ rắc rối!”

Anh em song sinh tuy hai mà một, em gái mắng một câu, anh trai đáp trả một câu, rõ ràng cô em gái đã bị kích động quá mức, động tác cúp điện thoại vừa nhanh vừa gấp gáp.