Chương 9.5: Ba, con đã sống sót trở về

Anh thậm chí còn không cần đi vào đại sảnh sân bay Yangon, tám chiếc xe việt dã hạng nặng màu rằn ri của quân đội đã sớm chờ ở nơi máy bay hạ cánh để nghênh đón công tử về nhà.

Tại lưu vực sông Irrawady, thủ đô Yangon, ai mà không biết Cảnh thiếu gia cao quý.

Những người dân địa phương Yangon vừa mới nhìn thấy xe quân sự thì đã lập tức né sang hai bên nhường đường, im lặng không nói gì, so với việc sợ loại phương tiện giao thông này, bọn họ càng sợ các ký hiệu trên thân xe hơn.

Nếu không phải quân đội chính phủ đang canh giữ nghiêm ngặt ở Yangon thì khói lửa của cuộc bạo loạn quân sự lần này ít nhất cũng phải bùng nổ từ sông Mê Kông đế trung tâm Mandalay và sau đó là đến biên giới giữa Myanmar và Bangladesh.

Ký hiệu kia từ lâu đã không còn đại diện cho một đội quân nữa, mà là đại diện cho một con người, một vị thần bảo vệ đáng kính của bọn họ.

Những ngôi sao thưa thớt trên bầu trời đêm, cơn gió nhẹ thoảng qua mái tóc xinh đẹp, cuối cùng Đề Mộ cũng có thể tỉnh táo lại từ trong tác dụng phụ của chứng sợ độ cao, thấy cảnh dân chúng hai bên vừa nhìn thấy chiếc xe quân sự này đã chắp tay trước ngực, cô đứng trước gió hoà nhã nói: “Bọn họ rất kính trọng ba của ngài.”

“Sự kính trọng quá mức sẽ chỉ kéo ba anh xuống vực sâu mà thôi.” Hoắc Cảnh tháo kính râm xuống, lời nói của anh đã đánh trúng trọng tâm, anh nhìn thấu tất cả mọi thứ phía sau biểu hiện giả dối này: “Quân khu đấu đá tranh giành quyền lực lẫn nhau, chỉ sợ ba anh sẽ bị thất thủ và rơi vào trong địa ngục trần gian, dân chúng sẽ cảm kích ông ấy, nhưng đám lão già trong các toà nhà chính phủ sẽ không cảm tạ.”

“Vậy ngài muốn trở về đây để làm gì?” Người thiếu nữ bắt đầu suy đoán suy nghĩ trong lòng anh.

Cảnh thiếu gia buột miệng thốt ra: “Tiền, anh muốn rất nhiều tiền.”

Tám chiếc xe việt dã hạng nặng của quân đội phóng nhanh trong bóng đêm ở thủ đô, khoảng chừng mười phút sau đã lái đến một bãi đất trống rộng rãi, một chiếc máy bay trực thăng có ký hiệu của quân đội chính phủ đang đậu chính giữa bãi đất trống.

Xung quanh tối om như mực, Hoắc Cảnh và Đề Mộ còn chưa xuống xe thì đã thấy cửa khoang máy bay trực thăng mở toang.

Bọn họ không thấy rõ người ngồi trong cabin, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được dáng người cao lớn mạnh mẽ và khuôn mặt anh tuấn cứng rắn đầy góc cạnh tựa như vua của các loài mãnh thú kia đi ra ngoài, làm chấn động cả khu rừng rậm tăm tối.

Khí chất hoang dã kia hừng hực mạnh mẽ đến cực điểm, cho dù cách xa cả trăm mét nhưng cũng có thể cảm nhận được hơi thở chết chóc sát phạt khiến trời sợ trăng hãi và khói thuốc súng nồng nặc phát ra từ người trong ca bin.

Chiếc xe việt dã cuối cùng cũng dừng hẳn, Hoắc Cảnh xuống xe, nhưng anh không cần phải đi về phía trước mà chỉ đứng yên tại chỗ, chắp tay trước ngực chống lên chóp mũi về phía cabin, giọng điệu xen lẫn sự kính trọng của một người con cả và sự phản nghịch ngông cuồng.

“Ba, con đã sống sót trở về.”