Chương 4.2: Gϊếŧ tôi, cô chưa đủ bản lĩnh

Sức lực của cô gái như tiêu tan trong cơn hoảng loạn, chiến đấu trong tuyệt vọng, mái tóc bết mồ hôi dính sau gáy, cắn chặt răng, nhìn về phía thiếu niên đang đeo tai nghe và bịt mắt ngủ say trên ghế lười bãi biển, anh ngủ vô cùng yên tĩnh, ánh sáng hoàng hôn trải rộng trên bầu trời, mặt nước lấp lánh, phủ lên toàn thân anh một tầng ánh sáng vàng đỏ.

Cũng giống như dáng vẻ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, Đề Mộ biết Tiểu tiên sinh quá mệt mỏi, anh đã không có một đêm ngon giấc trong nhà tù Compre trong suốt một trăm tám mươi ngày qua.

Cô thu hồi ánh mắt, không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi, cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình trong trận chiến đấu chênh lệch sức mạnh này, máu đỏ nhanh chóng lan tràn quanh môi và khoang miệng, mùi máu tanh nồng nhanh chóng tràn ngập cổ họng, mùi máu tanh tràn ra không khí thu hút lũ cá sấu trong bể bơi tụ tập lại một góc càng thêm phấn khích.

Mái tóc dài của Đề Mộ lòa xòa, ngọn tóc chỉ còn cách nanh cá sấu một milimet, máu chảy ròng ròng trên môi, mồ hôi ướt đẫm làm hai mắt nhòe đi, ý thức của cô dần mờ mịt trắng bệch, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng mắng chửi.

Rắn hoa Myanmar hung ác giơ con dao lên, khuôn mặt dữ tợn, căm hận nói: “Cô có biết gia đình họ đã làm gì không? Còn bảo vệ anh ta như vậy! Ba anh ta cắt đứt đường thủy buôn lậu của sông Mekong, cô có biết bên ngoài biên giới có bao nhiêu người sống bằng nghề buôn lậu không?”

“Cô nghĩ anh ta thực sự quan tâm đến sống chết của cô sao?” rắn hoa Myanmar vặn cổ tay, mũi dao chỉ thẳng vào giữa hai lông mày của cô gái, giọng nói khàn khàn, căm hận đến nghiến răng: “Cô cũng giống như tôi, chỉ là công cụ hầu hạ các thiếu gia, dùng để lên giường lúc sung sướиɠ mà thôi! Khi không vui sẽ cho cô hít ma túy, quất roi vào người cô, đeo dây xích quanh cổ coi cô như một con chó!”

Máu và sức lực tích tụ đau đớn làm Đề Mộ gần như cạn kiệt, ý thức bắt đầu tan rã, đồng tử gần như tối sầm, bàn tay nắm lấy cánh tay của rắn hoa đã bắt đầu tím tái, nhưng từ trong cổ họng vẫn phát ra một vài chữ: “Không… không…”

“Không!” rắn hoa Myanmar cười nhạo sự ngây thơ của cô: “Vậy thì thử xem!”

Ánh sáng lạnh lẽo và chói lóa của mũi dao cách ba tấc trên lông mày của Đề Mộ, bản năng sinh tồn mách bảo cô phải cố gắng chống đỡ cho đến khi ý thức tan biến, chỉ cần rắn hoa Myanmar ấn xuống lần nữa, mũi dao sẽ trực tiếp đâm vào đầu cô.

“Tiên… Tiên sinh… đi… đi mau…”

Lời nói trong tiềm thức của cô tràn ra môi, đôi mắt nâu từ từ nhắm lại, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù, ý thức còn lại chỉ nghe tiếng thét kinh hoàng của người phụ nữ từ trên cao, cuối cùng cô kiệt sức ngất xỉu bên cạnh hồ cá sấu.

“Anh——”

“Đề Mộ——”

Hoắc Hi bị anh trai nhốt trên tầng hai cuối cùng cũng phá vỡ được lớp bảo vệ, vừa ló đầu ra khỏi ban công, kinh hãi che môi khi nhìn thấy anh trai một tay túm tóc gáy của rắn hoa Myanmar đập vào tường đá cẩm thạch bên hồ bơi, máu chảy dọc theo tường đá rớt xuống hồ bơi trở thành bữa tối của cá sấu.

Máu trong hồ bơi nhìn từ trên cao xuống trông giống như một tấm gương đỏ tươi đáng sợ, đuôi cá sấu hất lên thành những cuộn máu kinh hoàng, nhìn thấy mà giật mình, mùi máu tanh nồng bốc lên ngút trời xộc vào mũi khiến người ta cảm thấy buồn nôn, ghê tởm.

Ngay cả mắt anh cũng đầy tơ máu, khi nhìn thấy rắn hoa Myanmar trong tay, anh kinh ngạc hất tung mái tóc của rắn hoa, cho dù tay anh đẫm máu nhưng lại mang theo khí chất cao quý của vương tử, chán ghét chà xát vết máu trên áo ngủ trắng tinh của mình.

“Gϊếŧ tôi, cô còn chưa đủ bản lĩnh.”