Chương 21

"Trả lại cho tôi!" Tần Nhuế bộp một tiếng đặt bát nước đường đỏ ở trên cạnh bàn, đứng lên hét với Quý Duyệt Phong. Đó rõ ràng là một mệnh lệnh uy phong, nhưng đi cùng với câu nói là gương mặt Tần Nhuế đỏ bừng, cùng với hành động một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt Quý Duyệt Phong trông lại vô cùng buồn cười.

Đường đường là mặt sắt Tần đại ngục trưởng, thế nhưng lại thích kẹo mυ"ŧ của con nít? Còn giấu ở trong tây trang, Quý Duyệt Phong cũng không tin. Cho nên người tương đối nhanh nhạy như Quý Duyệt Phong, nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Tần Nhuế có thể đoán được que kẹo mυ"ŧ này không phải do chính nàng tự mua.

"Người ta còn không biết Nhuế Nhuế lại thích ăn loại kẹo dành cho con nít này, là tự mình mua hay là người khác đưa cho?" Trên mặt Quý Duyệt Phong vẫn mang theo đùa cợt quen thuộc, còn cố ý đem que kẹo mυ"ŧ kia quơ quơ trước mặt Tần Nhuế, khi đối phương vươn tay định cầm lấy thì lại rụt trở về.

"Quý Duyệt Phong! Cô quậy phá còn chưa đủ sao!" Thanh âm Tần Nhuế rất trầm, có thể đạt được loại âm lượng này, đã xem như rống. Chẳng qua Quý Duyệt Phong liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra Tần Nhuế không phải thực sự tức giận, mà là ngượng ngùng.

"Tôi cũng không phải phá rối đâu, Nhuế Nhuế, chị còn chưa trả lời tôi đâu.Cái này là ai cho chị?"

"Là ai cho, có liên quan đến cô sao?" Tần Nhuế không đáp trả mà hỏi ngược lại. Kỳ thật chiếc kẹo mυ"ŧ này chính là buổi sáng hôm nay Phương Cầm cho nàng. Lúc ấy nhìn thấy chiếc kẹo, gương mặt Tần Nhuế cũng hoá đá, thật không biết phải làm thế nào. Tuy rằng nàng trước đây cũng từng ăn qua đủ thứ quà vặt,nhưng từ hồi lên trung học, nàng đã không còn hứng thú đi ăn những thứ đó.

Mà bây giờ, đã nhiều năm đi qua, loại kẹo cơ hồ sắp bị nàng lãng quên bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt. Lại là do một cô gái ít hơn mình 7 tuổi đưa cho,Tần Nhuế thật đúng là không biết làm thế nào để từ chối. Làm ngục trưởng, nàng biết cuộc sống của nữ tù nhân ở đây rất khổ cực, tuy rằng trong ngục cũng có siêu thị, nhưng thứ gì bán trong đó cũng đều là cực kì sang quý.

Sở dĩ vậy, không phải do mỗi thứ giá đến mấy vạn, mà ngược lại, những thứ trong siêu thị không thể dùng tiền để mua. Mà là cần tích luỹ do tù nhân lao động trong ngục từng tháng cộng lại, còn có tích luỹ do biểu hiện hằng ngày.

Số tích luỹ này đều là do Tần Nhuế xét duyệt, sau đó mỗi đầu tháng lại tổng kết,rồi giao cho ngục trưởng tầng trệt phát cho mỗi phạm nhân. Trên cơ bản, mỗi người trong từng tháng dù có cố gắng cũng chỉ được tầm 20 , 30 tích luỹ. Mà trong siêu thị kia, một chiếc kẹo cao su bình thường cũng phải cần đến 50 tích luỹ. Bởi vậy có thể thấy, Phương Cầm cho mình một chiếc kẹo mυ"ŧ, chính là nàng đã dùng biết bao nhiêu cần cù vất vả, mồ hôi nước mắt mới đổi được.

Phần quà cáp này ý nghĩa của nó còn trân quý hơn giá trị thực rất nhiều lần.

Nghĩ đến bộ dạng ngượng ngùng sợ sệt của Phương Cầm lúc đưa mình kẹo mυ"ŧ, Tần Nhuế bất giác nhếch khoé môi cười nhạo, xem ra khẩu vị của Thư Uyển Hạm là như vậy.

Bên này Tần Nhuế còn đang lạc trong hồi tưởng về xuất xứ của chiếc kẹo mυ"ŧ, mà Quý Duyệt Phong bên kia đề phòng nhìn Tần Nhuế đang cười cười. Trực giác nói cho nàng người đưa kẹo cho Tần Nhuế có thể là tình địch, hơn nữa lực công kích cũng không nhỏ. Một cây kẹo mυ"ŧ có thể chiếm được nụ cười của người được xưng là mặt than Tần Nhuế. Vụ đổi chác này thực ra lãi to rồi.

"Đương nhiên là có liên quan, hơn nữa lại là liên quan rất nhiều. Đầu tiên, chị là vợ của tôi, người khác chưa được tôi cho phép lại đưa cho chị tín vật đính ước. Thứ hai, người ta đã là người của chị, chị cư nhiên có kẹo mà cũng không lấy ra cho người ta ăn, chứng tỏ chị căn bản không cần người ta!"

Quý Duyệt Phong tức giận nói, biểu tình trên mặt vô cùng rối rắm, uỷ khuất. Thật giống như sự việc như nàng cáo buộc trên kia là thật.

"Tiểu thư Quý Duyệt Phong, tôi không nhớ rõ khi nào thì thành vợ của tiểu thư? Lại càng không nghĩ tôi phải chịu trách nhiệm hay nghĩa vụ gì. Mau đưa trả…Đưa trả nó cho tôi!" Tần Nhuế vốn định nói trả kẹo mυ"ŧ, nhưng nói được một nửa cảm thấy quá phát ói, vội vàng sửa lại.

"Tôi mới không trả!" Quý Duyệt Phong trả lời, rất nhanh dùng tay bóc vỏ kẹo, trước mặt Tần Nhuế liền nhét vội vào miệng, còn vẻ mặt "chị sao có thể làm khó được tôi." Cái này Tần Nhuế thật sự là không thể bình tĩnh được,thậm chí có chút xúc động muốn đánh người. Mắt thấy Tần Nhuế chậm rãi bước tới mình, Quý Duyệt Phong lấy tay che miệng vừa lùi về phía sau, sợ Tần Nhuế sẽ làm ra chuyện gì.

Điệu bộ Quý Duyệt Phong đang sợ sệt bị Tần Nhuế thu vào trong mắt, cũng chỉ có thể trong lòng lắc đầu cảm thán. Mình ở trong lòng của nàng có ấn tượng như thế nào a? Nàng rốt cục lấy tay đậy miệng để làm gì? Chẳng lẽ mình còn có thể cướp lại kẹo mυ"ŧ trong miệng nàng sao?

"Có ngọt không?" Giờ phút này, Tần Nhuế đã áp Quý Duyệt Phong đến bức tường phía sau. Nàng vươn hai tay đè bả vai đối phương, đồng thời chen chân vào giữa, tách hai chân Quý Duyệt Phong ra, chậm rãi ma sát. Nếu động tác như vậy mà làm trong ngày thường, chắc chắn Quý Duyệt Phong trăm ngàn lần vui sướиɠ,nhưng mà vào đúng lúc này nàng lại thấy có cái gì đó kì quái.

"Cũng có…" Lấy kẹo mυ"ŧ ra, Quý Duyệt Phong lăng lăng trả lời. Nhưng ngay ở giây tiếp theo nàng bắt đầu hối hận mình lại thuận mình nói ra.

"Ha ha, cũng có? Kia có phải là cũng là có ngọt?" Tần Nhuế nói xong,không cho Quý Duyệt Phong cơ hội phản ứng, liền hôn lên đôi môi đang hơi mở ra.

Hai thân thể ngọt ngào thϊếp hợp cùng một chỗ, chiếc lưỡi tuỳ tiện chui vào miệng người nọ còn mang theo vị ngọt của kẹo mυ"ŧ, một lần lại một lần quấy đảo khoang miệng mềm mại. Quý Duyệt Phong khi nào thì chứng kiến Tần Nhuế có lực công kích như vậy? Chỉ hôn một chốc, liền bị đối phương hôn đến thất điên bát đảo, toàn bộ cơ thể hoá thành một bãi nước bị Tần Nhuế ôm vào trong ngực.

"Có phải là, ngọt hơn cả kẹo?" Tần Nhuế nhìn xuống Quý Duyệt Phong trong lòng, vì vừa rồi kéo dài một nụ hôn nồng nhiệt cho nên làm cho gương mặt vốn tái nhợt có vài phần huyết sắc, hai tròng mắt mê man cũng mang theo chút sương mù, hiển nhiên là dấu hiệu nàng động tình. Chẳng qua kinh nguyệt đang tới,nhất định là một rào cản cấm dục Quý Duyệt Phong.

"Nhuế Nhuế thật xấu xa, khi dễ người ta! Huh?" Quý Duyệt Phong vươn tay đu quanh cổ Tần Nhuế, đem nàng kéo lại gần trước mặt mình. Ngay sao đó,thân thể mềm mại như không xương kia cứ vậy cuốn lấy Tần Nhuế. Hai tròng mắt vừa rồi mê man thoáng chốc trở nên vô cùng yêu mị, con ngươi đen mang theo mị hoặc và khıêυ khí©h. Bất kể là ai nhìn vào, đều biết đây là cố tình dụ hoặc.

Tần Nhuế biết, nếu như Quý Duyệt Phong muốn câu dẫn một người nào đó, có lẽ sẽ không có thể kiềm chế nổi, ngay cả chính mình cũng không ngoại lệ.

Kẹo mυ"ŧ, không biết từ khi nào đã bị lãng quên, rơi xuống trên mặt đất, dập nát. Lại là hôn môi, nước chảy thành sông, nhưng lúc này lại đổi thành Quý Duyệt Phong là người chủ động. Kĩ thuật hôn môi của Quý Duyệt Phong hiển nhiên là giỏi hơn rất nhiều. Cái lưỡi ướŧ áŧ mang theo lo lắng đầu tiên là ở bên ngoài đôi môi, sau đó chờ cho đối phương đầu hàng trước thế công của mình, chủ động hé miệng mới chui vào.

Chìm đắm trong mê man, Tần Nhuế cảm thấy tầm mắt vừa chuyển. Sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện thân thể đã bị Quý Duyệt Phong áp ở trên giường. Nhìn người ở phía trên mình, trong cặp mắt đẹp kia mang theo tìиɧ ɖu͙© nồng nhiệt.Còn có một loại cảm xúc.. rất mạnh, rất mạnh chiếm giữ? Chính mình, là của nàng sao?

"Tần Nhuế.." Lại là âm thanh dễ nghe như vậy, lại là ánh mắt chăm chú như vậy. Tần Nhuế kinh ngạc nhìn Quý Duyệt Phong tiến sát gần mặt mình, để cho đối phương hôn trên trán, trên chóp mũi, trên gương mặt, rồi cổ. Nhịp độ chậm rãi thong thả mà không hề vội vàng cấp bách, nâng niu mà tràn ngập săn sóc.Không chỉ cho mình có thời gian thích ứng, còn cho mình có thời gian thở dốc.

Quý Duyệt Phong, lại là một nữ nhân ôn nhu như vậy sao?

"Tần Nhuế…" Quý Duyệt Phong kìm lòng không được lại kêu ra tên Tần Nhuế, đơn giản là nữ nhân dưới thân quá mức xinh đẹp, làm cho nàng tràn đầy cảm xúc. Đang lúc Quý Duyệt Phong đưa tay chậm rãi tiến vào trong áo sơ mi, muốn tiến tới bước tiếp theo. Thân thể lại bị đối phương mạnh mẽ đẩy ra, lật xuống bên cạnh giường.

"Tôi đi đây." Tần Nhuế kích động nói, đồng thời đứng lên sửa sang lại quần áo cùng đầu tóc tán loạn. Chỉ vài phút sau đã trở lại dáng vẻ ngày thường đứng trước mặt Quý Duyệt Phong. Nhìn nàng vội vàng rời đi như là né tránh quái thú, Quý Duyệt Phong im lặng không nói gì, chỉ nhìn quanh gian phòng giam bằng sắt kín mít, thật lâu vẫn thất thần.

Lần đầu tiên, nàng có ước vọng được ra ngoài. Lần đầu tiên, nàng lại chán ghét thân phận tù nhân của mình như vậy.

Có phải là, không có tương lai, thì sẽ mất đi quyền lợi sở hữu một người?