Chương 20

"Tôi muốn tố cáo chị quấy rối tìиɧ ɖu͙©!"

"Cái gì cơ?"

Nghe xong Quý Duyệt Phong nói, Tần Nhuế trong nháy mắt thất thần. Nàng vừa rồi nghe lầm đấy chứ? Là nghe lầm hay là ảo giác? Quý Duyệt Phong muốn tố cáo mình quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙©? Đây là chuyện buồn cười nhất năm 2012 mà Tần Nhuế được nghe. Mình khi nào thì quấy rối nàng? Rõ ràng là nàng… Là nàng quấy rối mình mới phải.

"Tôi nói. Tôi muốn tố cáo chị quấy rối tìиɧ ɖu͙©!" Nhìn thấy dáng vẻ Tần Nhuế như không thể tin nổi, Quý Duyệt Phong gằn từng tiếng nhắc lại.

"Tôi khi nào thì quấy rối cô?" Tần Nhuế nhíu mày nghi hoặc hỏi, nàng không thể nhớ rõ mình có lá gan lớn như vậy từ lúc nào, dám đi quấy rối tìиɧ ɖu͙© cái nữ nhân phóng đãng này?

"Có chứ! Nhuế Nhuế mới vừa rối quấy rồi người ta đấy? Chẳng lẽ chị đã quên luôn sao?" Quý Duyệt Phong làm như là chuyện lạ, mở to đôi mắt đen láy tuyệt đẹp nhìn Tần Nhuế, vốn khoé môi hơi hơi cong bây giờ lại xìu xuống. Bộ dạng kia, quả nhiên là giống như đang nũng nịu với người yêu, biểu tình gọi là sắp khóc không có gì khác biệt.

"Được được, cho dù là tôi quấy rối tìиɧ ɖu͙© cô, thì cô lấy cái gì làm chứng cứ?" Tuy rằng biết Quý Duyệt Phong bảo muốn tố cáo mình chỉ là nói đùa. Nhưng mà người đối với việc gì cũng đều rất tích cực như Tần Nhuế không thể cho qua được. Nàng rất rất muốn nghe chính miệng nữ nhân này nói rõ, nàng khi bào thì quấy rối tìиɧ ɖu͙© cô ấy!

"Hừ! Nhuế Nhuế, chị mỗi lần gây chuyện chẳng bao giờ chịu thừa nhận mà lại chống chế. Nhân phẩn của chị thật kém nga! Chị vừa rồi nhân lúc người ta ngủ liền sờ bụng người ta. Nơi đó là bộ phận riêng tư, tuy rằng đều là nữ nhân, chị cũng không thể cứ muốn là sờ a! Lại đè vào đúng lúc người ta đang hôn mê bất tỉnh. Nếu chị muốn chứng cứ, thì nói luôn, trên bụng này còn có vân tay của chị nga."

Quý Duyệt Phong vừa nói, vừa vén áo lên lộ ra chiếc bụng của mình. Tuy rằng bị nhốt lâu ngày trong ngục, cũng không vận động thể dục gì, nhưng da thịt chỗ này vẫn như cũ bằng phẳng săn chắc dị thường, tìm không ra một chút mỡ thừa. Mắt rốn khả ái lõm sâu xuống, chỉ lộ ra một nửa, còn một nửa giấu bên trong vạt áo.

"Được rồi! Cô có thể bỏ áo xuống! Quý Duyệt Phong, cô là đồ vô lại! Sớm biết thế tôi cứ để cô một mình nhốt trong này, cho cô đau bụng kinh đến chết! Tỉnh được một chút đã vu khống hãm hại người khác." Tần Nhuế giấu gương mặt đang đỏ bừng của mình đi, ra vẻ tức giận quát mắng. Nhưng mà thông minh như Quý Duyệt Phong sao lại không nhìn ra khác thường.

"Ha ha, Nhuế Nhuế lại nói dối. Kỳ thật tôi chỉ muốn đùa chị chút thôi. Dù sao từng đó ngày qua đi cũng chưa nói chuyện vui vẻ với nhau câu nào, trong lòng rất nhớ. Không biết chị có nhớ tôi hay không?" Lời nói vừa rơi xuống đất, cả người Quý Duyệt Phong đã đứng phía sau Tần Nhuế. Thấy người nọ vẫn như cũ mất tự nhiên, không chịu quay đầu lại nhìn mình. Quý Duyệt Phong mỉm cười, ôm lấy lưng nàng.

Quý Duyệt Phong ôm, ấm áp mà lại mềm mại. Tần Nhuế chỉ nhẹ nhàng run lên, liền để mặc người phía sau ôm nàng. Dù sao nơi này cũng sẽ không có người tới. Cũng sẽ không ai biết được bí mật của các nàng.

"Tần Nhuế, chị đang sợ cái gì?" Quý Duyệt Phong đem mặt dán sau lưng Tần Nhuế hỏi nhỏ, nhưng mà đáp lời nàng cũng chỉ là tiếng tim đập nhanh hơn của đối phương, và thân thể kia trong nháy mắt cứng ngắc.

"Nói cho tôi biết, chị đang sợ gì?" Quý Duyên Phong xoay người Tần Nhuế để nàng đối diện với mình. Tuy rằng chiều cao Quý Duyệt Phong là 172 cm, so với Tần Nhuế cao hơn 2cm. Nhưng mà lúc này Tần Nhuế đang mang giày cao gót mà Quý Duyệt Phong là chân trần làm cho chiều cao hai người đổi chỗ.

"Cô nói gì? Tôi không hiểu." Bốn mắt nhìn nhau, Tần Nhuế nhìn thấy trong mắt Quý Duyệt Phong được sự nghiêm túc thành thật trước nay chưa từng có. Chăm chú, sâu kín, sâu không lường được. Quý Duyệt Phong như vậy, Tần Nhuế cũng chỉ nhìn thấy qua màn hình một lần. Đó là lúc cục trưởng cục tư pháp cho mình xem một đoạn ghi hình, ghi lại cảnh Quý Duyệt Phong đang phạm tội, bao gồm cả lúc nàng đang gϊếŧ người.

Nếu mà hỏi Tần Nhuế, rốt cục thì từ khi nào nàng bắt đầu chú ý tới Quý Duyệt Phong. Tần Nhuế sẽ không chút do dự mà trả lời, chính là lúc được xem cuốn băng ghi hình kia.

"Quý Duyệt Phong, tôi là một cảnh sát!" Đúng vậy, nàng là Tần Nhuế, là một cảnh sát, lại là ngục trưởng của đệ nhất nữ tử ngục giam.

"Tôi biết." Nghe được Tần Nhuế nói, Quý Duyệt Phong chỉ đơn giản đáp lại hai tiếng, liền vươn tay vỗ về mặt Tần Nhuế. Khuôn mặt này, tuy rằng không đi nét ôn nhu của phái nữ, nhưng lấn át chính là một cỗ anh khí. Diện mạo Tần Nhuế, cực kì giống nữ tướng quân thời phong kiến, kiên nghị khiến người phải run sợ. Lại vẫn xinh đẹp như vậy.

Rất nhiều lúc, Quý Duyệt Phong muốn phá diệt đi nét lạnh lùng ấy. Nhưng lòng nàng lại luyến tiếc.

"Tần ngục trưởng, nước đường tới rồi." Đang lúc hai người ngột ngạt, âm thanh của cảnh vệ vang lên đánh vỡ bầu không khí quỷ dị. Tần Nhuế quay đầu nhìn, chỉ thấy nữ nhân này đang lúc đau bụng kinh mà vẫn không sợ chết đi chân trần trên mặt đất, sắc mắt trầm xuống vài độ. Vì có người tới, Quý Duyệt Phong không nói thêm gì nữa, lại bò lên giường, dùng chăn bao kín người.

"Tần ngục trưởng, đây là nước đường," Cảnh vệ rất cung kính đưa bát nước cho Tần Nhuế, nhưng ánh mắt lại lén lút nhìn về chỗ Quý Duyệt Phong đang nằm. Động tác nhỏ như vậy, hắn nghĩ rằng thần không biết quỷ không hay, lại sớm bị Tần Nhuế và Quý Duyệt Phong thu vào trong mắt.

"Anh đi làm nhiệm vụ của mình đi." Tần Nhuế ra lệnh cho cảnh vệkia, giọng nói đã lẫn vài phần không kiên nhẫn. Nàng vẫn luôn cho rằng mình làmột người không để công tư lẫn lộn. Nhưng mà từ ngày Quý Duyệt Phong xuất hiện,Tần Nhuế lại phát hiện bản thân mình càng ngày càng kì lạ.

Chỉ cần nói đến chuyện hôm nay, khi nàng nghe thấy tin Quý Duyệt Phong bị ngất.Liền ném công việc ở văn phòng, để mặc Phương Cầm cùng cô gái nọ, một mạch chạyđến đây. Phải biết rằng, Tần Nhuế thân là ngục trưởng, văn phòng của nàng là mộtnơi làm việc trọng yếu cỡ nào. Ngày thường không có lệnh của nàng thì không aiđược đi vào ngay cả phó ngục. Mà lần này, nàng mặc cho hai cô gái là tù nhân tự do đứng ở nơi đó.

Chưa kể đến việc hai người đó có ở lại chờ mình trở về hay không. Mà nếu như có sự loạn, nhìn trộm được văn thư thì sẽ có phiền phức.

Nhìn thấy ánh mắt Tần Nhuế bất an, Quý Duyệt Phong tiến đến bên cạnh nàng xum xoe bên trái, chạy sang bên phải. Ngẫu nhiên làm cho mái tóc đen xẹt vào cổ Tần Nhuế, khiến đối phương chợt thấy ngứa ngáy, không thể không ngăn Quý DuyệtPhong lại… Hành vi nhìn như khôi hài, ở trong mắt Tần Nhuế lại thật khả ái dễ thương.

"Làm cái gì vậy? Sao lại cứ như con chó con!" Tần Nhuế cười hỏi đồng thời vươn tay vuốt vuốt đầu Quý Duyệt Phong, để nàng dựa vào vai mình. Tựa như không khí quỷ dị kia chưa bao giờ tồn tại.

"Không có gì, chỉ tò mò Tần đại ngục trưởng có phải hôm nay uống phải hoả dược không, tính tình thật nóng nảy a."

"Ha ha, tôi không phải ăn hoả dược, cô còn không biết sao? Quý Duyệt Phongcô thật sự là ghê gớm. Cho dù làm phạm nhân, cũng là phạm nhân lẳиɠ ɭơ đào hoa nhất." Nghe ra lời Tần Nhuế nồng hậu ghen tuông, Quý Duyệt Phong cũng không phản đối, mà là tựa vào trong lòng Tần Nhuế từng ngụm từng ngụm uống nước đường đỏ đối phương bón cho.

Theo dòng nước đường ấm áp ngọt lành, ấm lên không chỉ là bụng mà cả tâm.

"Nhuế Nhuế, chị đừng tuỳ tiện đổ oan cho tôi. Mắt là mọc trên người của người ta. Người ta muốn ngắm nhìn tôi, tôi lại đâu thể móc mắt họ xuống. Nhưng mà cuối cùng thì chị chẳng lẽ không biết, trái tim và thân thể đều hoàn toànthuộc về chị sao?" Quý Duyệt Phong lúc nói những lời này, mỗi từ đều là một âm ngân kéo dài mị hoặc, mềm mại uyển chuyển. Cùng lúc, thân thể mềm như khôngcó xương cứ sấn đến trên người Tần Nhuế, mang đến một trận mùi thơm mà đối phương mê muội.

Nữ nhân này, lại câu dẫn mình! Hành vi như vậy, hẳn được xem là quấy rối tìиɧ ɖu͙© rồi? Đây là ý tưởng đầu tiên của Tần Nhuế. Nhưng mà đang lúc nàng định đẩy ra xà mỹ nữ đang quấn lấy người, đối phương bỗng nhiên đưa tay vói vào trong áo nàng, lấy đâu ra một chiếc kẹo gì đó có đầu phía trên tròn vo, phía dưới có que bằng nhựa.

Muốn hỏi đây là cái gì, thì chắc ai cũng biết, đây là thứ mà con nít thích ăn nhất – kẹo mυ"ŧ.

Nhưng mà, thứ này xuất hiện trên Tần Nhuế – đại ngục trưởng thật là kỳ quái. Quý Duyệt Phong cầm chiếc kẹo mυ"ŧ lấy từ trên người Tần Nhuế, cười lăn lộn trên giường.

Tần Nhuế cầm bát nước đường bị Quý Duyệt Phong uống với một nửa, mặt so với màu đường đỏ còn đỏ hơn.

"Tôi… Tôi muốn tố cáo chị cướp kẹo mυ"ŧ!"