Chương 22

Đệ nhất nữ tử ngục giam vào ngày đầu tiên của mỗi tháng, đều là lúc các phạm nhân ngồi tụ tập theo nhóm cùng nghe ngục trưởng tổng kết tích luỹ lao động của từng người, tích luỹ do biểu hiện cùng với phát thưởng. Mỗi tháng đến ngày này, ngục trưởng và tù nhân đều tụ tập ở hội trường, cùng người chung kí túc xá hoặc bạn bè kết thân trong tù ngồi nghe đọc tháng này mình sẽ nhận được bao nhiêu, hoặc sẽ bị phạt thêm bao nhiêu.

Cho dù là trọng phạm ở tầng thứ tám, cũng không phải là không có quyền lợi được hưởng tích luỹ. Mọi người trong mỗi tháng cũng được phân nhiệm vụ, trên cơ bản đều là từ tổng ngục trưởng Tần Nhuế, sau đó yêu cầu mọi người ở đó hoàn thành trong vòng một tháng. Chẳng qua, mỗi tháng, Quý Duyệt Phong lại chẳng bao giờ đi làm nhiệm vụ. Cho nên tích luỹ của nàng, vẫn chỉ đều dậm chân tại chỗ giữa mức số âm và số dương.

Mấy hoạt động tích luỹ gì đó đối với Quý Duyệt Phong mà nói căn bản chẳng có ý nghĩa, đang ngủ ngon bỗng nhiên cảnh vệ lại xông tới phá bĩnh, khiến nàng bất mãn bĩu môi, vụиɠ ŧяộʍ giơ ngón giữa chửi thế đối với mấy cảnh vệ. Rửa mặt xong xuôi, mặc vào một bộ đồng phục tù nhân màu xanh trông rất xấu xí, liền bị cảnh vệ còng tay lại, áp giải tới hội trường ở tầng trệt.

Còn về phần sao lại dùng từ áp giải, vì bất cứ ai mà bị chĩa năm sáu khẩu súng vào đầu ép phải đi, thì làm sao có thể nói là tự nguyện được?

Ngáp dài ngáp ngắn chán nản, chỉ là một động tác nhỏ như vậy, liền bị một khẩu súng đặt vào lưng, còn nghe được tiếng lên đạn lách cách. Quý Duyệt Phong trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nàng chẳng qua là không được ngủ đủ giấc nên ngáp một cái mà thôi, còn phải phòng bị cái gì?

Nếu không phải các ngươi mới sáng sớm đã lên đánh thức ta, ta đâu vô duyên mà ngáp chứ? Các ngươi sao sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc ta đang đè được Tần Nhuế mà đến chứ! Thật là tức chết lão nương! Chuyện xảy ra thực tế còn chưa nói, đây ngay cả trong mơ. Các ngươi nói xem, Quý Duyệt Phong ta xuân mộng đè được Tần Nhuế đâu phải là dễ dàng!?

Lúc Quý Duyệt Phong đang mải oán than dậy trời dậy đất thì cũng đã được áp giải tới nơi. Nhìn thấy phía trước đông đúc chật ních người ngay cả một chỗ để đặt chân đều không có, nàng lúc này mới cảm thấy mình là phạm nhân ở tầng thứ tám là vô cùng may mắn, có thể hưởng thụ ưu đãi cách ly. Bằng không bắt nàng chạy tới chỗ kia chắc là sẽ bị đè chết!

Cảnh vệ khống chế chặt Quý Duyệt Phong đứng ở góc cuối hội trường, nơi này giám ngục và các nữ tù nhân ở tầng khác không dám tiếp cận. Đơn giản đây là chỗ của loại tội phạm tầng thứ tám cực độ nguy hiểm. Ngoại trừ Quý Duyệt Phong, còn có tám người nữa ở đây. Khi nàng được giải tới, tám người kia đều ngoái đầu lại nhìn Quý Duyệt Phong, lại rất nhanh bị cảnh vệ canh giữ bên cạnh dùng súng cảnh cáo.

Tuy rằng họ đều là tù nhân ở tầng thứ tám, nhưng lại không hề có cơhội gặp mặt. Ngoại trừ mỗi tháng có một ngày này cộng với mỗi năm mở một ngày giao lưu bên ngoài. Phạm vi hoạt động của họ chủ yến là bị giam giữ bên trong ngục sắt. Cho nên, sự tò mò sẽ khiến họ muốn biết những người bị giam cùng tầng mình là ai.

Quý Duyệt Phong là số 8005, tương đương với vị trí trung gian. Đang lúc cảnh vệ khống chế nàng đi tới vị trí, ai cũng không chú ý tới việc có một người vươn chân, lúc Quý Duyệt Phong đi qua nhẹ khều làm cho nàng suýt chút nữa ngã sấp xuống. Quý Duyệt Phong ngay khi thăng bằng lại, không quan tâm đến cảnh vệ đang đe doạ liền quay đầu nhìn người vừa thực hiện động tác chơi xấu nho nhỏ với mình.

Đó là một nữ nhân chiều cao so với Quý Duyệt Phong không sai biệt nhiều lắm, nhưng nhìn thoáng qua khi cường tráng hơn rất nhiều. Đồng tử thâm nâu chằm chằm nhìn Quý Duyệt Phong, trong đó mang theo địch ý cùng với khinh thường không chút che đậy. Tóc ngắn ngắn cũn khiến ả trông như một nam nhân, đồng phục tù nhân màu lam bụi băm được xắn cao tay áo đến tận bả vai, nhìn rõ hình xăm màu đen trên cánh tay càng khiến ả trông thêm đáng sợ. Nếu người này cho đi trên đường , không chừng doạ khóc biết bao nhiêu trẻ con?

Quý Duyệt Phong cùng ả nhìn nhau một lát, định xoay người rời đi. Ai ngờ đối phương lại đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, lực đạo lớn đến nỗi sắp bẻ gẫy cổ tay Quý Duyệt Phong.

"Buông ra!" Quý Duyệt Phong nói với nữ nhân kia, một đôi con ngươi đen nhìn không ra hỉ nộ. Nhưng mà tươi cười đùa cợt trên mặt như ngày thường cũng đã biến mất.

"Ha ha, không ngờ rằng người nhà Quý gia bị nhốt trong đệ nhất nữ tử ngục giam, lại chật vật ra nông nỗi này, đúng là đồ bỏ đi." Nữ nhân không quan tâm đến ánh mắt cảnh cáo của cảnh vệ, dí sát vào tai Quý Duyệt Phong nói.

"Buông ra…" Quý Duyệt Phong không để ý đến lời vũ nhục khıêυ khí©h của nữ nhân kia, chỉ yêu cầu đối phương buông tay mình ra. Nhưng mặc cho ai nghe thấy lúc này đều nhân ra, ngữ khí Quý Duyệt Phong so vừa rồi cứng rắn hơn. Trong ánh mắt cũng lộ ra một cỗ lạnh lẽo.

"Tôi không buông, cô làm gì được?"

Lời nói nữ nhân kia vừa rơi xuống đất, Quý Duyệt Phong bỗng vươn tay bắt lấy cổ tay ả, đồng thời nhanh nhẹn di chuyển tay đang bị giữ. Nháy mắt, thậm chí những người xung quanh còn chưa kịp nhìn thấy gì, đã đem chính còng tay của mình còng lên tay của ả, làm cho ả không thể nhúc nhích.

Nữ nhân kia dĩ nhiên là không ngờ tới Quý Duyệt Phong lại ra đòn như vậy, quá tức giận, bất chấp cảnh vệ đang chĩa súng vào họng mình, liền nâng nắm đấm vào mặt Quý Duyệt Phong. Chỉ nghe "bộp" một tiếng, đó là âm thanh của nắm đấm va chạm vào lòng bàn tay. Nữ nhân kia không thể tin được, nhìn tay mình bị ngăn lại, ả không ngờ Quý Duyệt Phong bề ngoài trông gầy yếu nhưng lại có sức mạnh lớn như vậy.

Ngay lúc nữ nhân kia đang hoảng thần, Quý Duyệt Phong bỗng buông lỏng tay ả ra. Một cái lắc mình đã đứng phía sau cảnh vệ, đồng thời đưa tay đánh mạnh vào cổ tay gã cảnh vệ. Chỉ nhảy mắt, liền đoạt được khẩu súng, chĩa thẳng vào đầu nữ phạm nhân kia.

Một loạt động tác, ước tính chỉ xảy ra trong vòng vài giây. Nhanh đến nỗi cả nữ phạm nhân kia cũng không kịp phản ứng đã bị họng súng tối như mực ngắm thẳng. Mồ hôi lạnh từ thái dương toát ra rơi xuống mặt đất. Nữ nhân bị Quý Duyệt Phong làm cho sợ hãi tới mức không dám nhúc nhích, bởi vì ả biết chỉ cần làm cho con mãnh thú nổi giận, có lẽ đối phương thật sự sẽ nổ súng gϊếŧ mình.

"Không được động đậy!" Hành động của Quý Duyệt Phong như vậy hiển nhiên là làm cho cảnh vệ hoảng hốt nhất thời toàn bộ cảnh vệ đều chĩa súng về nàng. Toàn bộ hội trường, im lặng đến đáng sợ, cũng chỉ nghe được tiếng cảnh vệ gào lên, yêu cầu Quý Duyệt Phong không được nhúc nhích.

"Quý Duyệt Phong!" Một tiếng thét vang vọng quanh quẩn toàn bộ hội trường, mà nghe được thanh âm quen thuộc ấy, Quý Duyệt Phong liền chậm rãi hạ khẩu súng lục xuống, quay đầu nhìn người đang trên bục. Đó là Tần Nhuế, là người duy nhất trong ngục này mà nàng để ý tới.

Người nọ vốn gương mặt luôn nhất quán không có biểu tình lúc này lại mang theo kinh hoảng. Bốn mắt nhìn nhau, cho dù cách cả một hội trường rộng lớn, cách vô người không đếm xuể, Quý Duyệt Phong vẫn có thể từ trong đôi mắt Tần Nhuế, đọc được ý của nàng: "Quý Duyệt Phong, đừng nổ súng, đừng xảy ra chuyện gì bất trắc!"

"Ha ha…" Quý Duyệt Phong cười, trả lại súng cho cảnh vệ, đồng thời giơ hai tay lên có ý bảo mình sẽ không gây sự nữa. Mà nữ tù nhân vừa rồi khıêυ khí©h nàng cũng không dám nói gì nữa. Hết thảy đều khôi phục lại như ban đầu, trước hội trường lại bắt đầu huyên náo. Giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.

Đúng 8 giờ, tổng kết hàng tháng chính thức bắt đầu. Quý Duyệt Phong nhìn hơn mười khẩu súng đặt quanh đỉnh đầu mình, ngoài súng ngắn, cư nhiên còn có súng tự động, súng liên kích, ngay cả súng bắn tỉa đều đang bất động ngắm vào mình. Xem ra, nàng bây giờ so với trọng phạm cực độ còn nguy hiểm hơn?

Trong lòng thầm mắng mình dễ kích động, đồng thời cũng hối hận. Nhưng mà chút hối hận này không phải là đối với hành vi của mình, mà đối với Tần Nhuế.

Đưa mắt nhìn người đang đứng trên bục cao kia đọc từng lệnh, Quý Duyệt Phong hận không thể xông lên ôm nàng vào trong lòng. Vừa rồi, nữ nhân này nhất định là rất sợ hãi? Nếu không, nàng sẽ không trong tình huống nhiều người như vậy lại kêu thẳng tên mình. Càng không lộ ra biểu tình tuyệt vọng như vậy, không lộ ra ánh mắt như cầu xin như vậy.

Quý Duyệt Phong, ngươi thật là đồ hỗn đản a, cư nhiên lại làm cho vợ mình lo lắng đến vậy.