Chương 1.2

Chỉ thoáng chốc, hai người xuất hiện từ trong đám người tách ra nhường đường kia, Hạ Chí vừa ngước mắt đã bắt gặp ánh mắt của Trần Tinh Châu.

Vậy mà đối phương lại khẽ sửng sốt, không trưng ra vẻ mặt khinh thường kiêu căng giống như ngày thường, trái lại quay đầu đi, giống như né tránh mà lao nhanh vào phòng hóa trang.

Hạ Chí: “?”

Trong phòng hóa trang, trợ lý lo lắng hỏi thăm: “Anh Trần, anh không sao chứ?”

Tiếp xúc ở khoảng cách gần, có thể nhìn thấy rõ ràng quầng xanh đen dưới mắt và tơ máu trong mắt Trần Tinh Châu, mặc dù lớp trang điểm bên ngoài đã che đi phần nào, nhưng vẫn có thể phát hiện ra trạng thái tinh thần của anh ta đang rất uể oải.

“Không sao.” Trần Tinh Châu tâm phiền ý loạn phất phất tay.

“Anh Trần, không phải anh nói gần đây mất ngủ sao? Tôi tìm được một loại huân hương, nghe nói rất hiệu quả...”

Tiếng nói của trợ lý vù vù bên tai, Trần Tinh Châu phiền muộn không thôi, nhưng cũng không cắt ngang lời anh ta.

Bởi vì chỉ như vậy, anh ta mới có thể cảm nhận được hơi người hoạt bát.

“Tiểu Phương, giúp tôi làm một chuyện.” Vuốt ve tờ giấy lạnh buốt trong túi áo, cuối cùng Trần Tinh Châu hạ quyết tâm.

Một tuần trước, anh ta nhận được một bưu kiện kỳ quái, bên trong có một bức thư và một tờ thông tin.

“Xin chào người chơi thân mến, [L*иg Giam Tử Thần] chân thành mời ngài tham gia trò chơi trốn thoát... vui lòng điền vào tờ thông tin, đồng thời gϊếŧ chết một ma quỷ coi như là vé vào cửa, quá hạn không đợi.”

Bốn chữ ‘quá hạn không đợi’ đỏ sậm, giống như vết máu lâm ly lan tràn trên giấy, thoạt nhìn vô cùng khϊếp người.

“...”

Trò đùa dai của ai đây? Đây là suy nghĩ duy nhất của Trần Tinh Châu.

Có lẽ là đồ do antifan gửi đến, anh ta chẳng hề quan tâm, tiện tay ném chúng vào thùng rác.

Nhưng sau đó xảy ra một số... chuyện khiến anh không tài nào hiểu được, trong lòng sợ hãi không thôi.

Ánh mắt dòm ngó ở khắp mọi nơi, tiếng bước chân luôn vang lên sau lưng, trông thấy bóng người kỳ quái trong gương... khi thời hạn đến gần, vậy mà trên người anh ta lại xuất hiện những vết bầm tím giống như bàn tay đầy quỷ dị, sợ hãi dần lan tràn trong trái tim...

Cuối cùng, anh ta trông thấy lá thư này lặng yên không một tiếng động, lần nữa xuất hiện trên tủ đầu giường của mình.

Anh ta hiểu ra ngọn nguồn tất cả.

Nhưng vì sao lại là anh ta chứ? Anh ta tự thấy chưa từng làm ra chuyện không có tính người, vì sao lại tìm đến anh ta chứ!

Trong thời gian này anh ta cũng đi tìm không ít ‘kỳ nhân dị sĩ’, nhưng bọn họ đều bó tay hết cách, tại thời khắc anh ta đã gần như tuyệt vọng, có người đưa ra cho anh ta một ý kiến.

—— Tìm người thay thế anh ta.

Nhưng ai sẽ bằng lòng đây?

...

“Chị Tiểu Hòa, chị có thể qua giúp một chút không?” Một nhân viên công tác đứng ở cách đó không xa vẫy tay gọi với.

Hòa Lục luôn rất nhiệt tình, nghe vậy lập tức đi tới.

Không lâu sau, lại có một nhân viên công tác đi tới: “Anh Tiểu Hạ, đạo diễn có chuyện tìm anh…”

Trong phòng hóa trang, Trần Tinh Châu lấy bút ra, điền một cái tên lên chỗ trống của thư mời.

Ngón tay anh ta run rẩy, nhưng đến cuối cùng cũng không dừng lại động tác. Lúc viết xong, trên người anh ta chảy ròng mồ hôi lạnh, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Xin lỗi, nhưng không thể trách tôi… muốn trách, chỉ có thể trách cậu xui xẻo.

Mấy phút sau, phong thư này bị nhét vào trong một chiếc balo.

Một giờ đêm, cuối cùng mưa cũng tạnh rồi.

Hạ Chí đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Vừa kéo khóa balo ra, cậu lập tức nhìn thấy một phong thư.

Hạ Chí: “?”

Không ký tên, là ai bỏ vào?

Cậu khẽ bóp bóp, không có vật cứng, bèn mở ra xem. Ngay khoảnh khắc này, bức thư mời xảy ra thay đổi, thế là cậu thấy được —— Một tờ rơi tuyên truyền trò chơi?

Vừa mở ra, dòng chữ màu đen được phóng to đập vào tầm mắt: Hoạt động kỷ niệm một năm của [Kịch Bản Trống Không]! Gói mở rộng [Ánh Sáng Ngôi Sao] đang được mở bán! Năm trăm người đầu tiên mua có thể được giảm giá 30%!

Phía dưới có một hàng chữ nhỏ: Tác phẩm do [Kịch Bản Trống Không] và [L*иg Giam Tử Thần] phối hợp ra mắt.

Ngày mở bán vừa vặn là hôm nay.

Hạ Chí từng chơi trò này rồi.