Chương 1.3

[Kịch Bản Trống Không] là một trò chơi nhập vai, lối chơi cốt lõi của nó là người chơi tiến vào một kịch bản trống, nhập vai nhân vật trong đó, hoàn thiện kịch bản, một khi hệ thống phán định thiết lập nhân vật của người chơi bị sụp đổ, cũng có nghĩa là người chơi công lược kịch bản thất bại.

So với nhiều trò chơi 3D kém chất lượng trên thị trường thì nó vô cùng xuất sắc, nhưng vì quay phim, đã có một khoảng thời gian cậu không online rồi, không ngờ nhanh vậy đã ra mắt gói mở rộng, hơn nữa còn là tác phẩm phối hợp với trò chơi khác.

Cậu tìm xem [L*иg Giam Tử Thần], phát hiện lượt bán của trò chơi này không thấp, nhưng đánh giá lại không nổi một cái, cực kỳ quái lạ. Quan trọng nhất chính là, nó là một trò chơi kinh dị.

“Hơn mười nghìn, đây là lượt bán thật sự sao?” Hạ Chí nghi ngờ nói.

Nhưng cho dù đối phương buff lượt bán, vậy cũng chẳng liên quan đến cậu, quan trọng là, người nhét bức thư này vào đây là ai?

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Tinh Châu đứng ở cách đó không xa, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn cậu.

... Trần Tinh Châu?

Cậu giơ bức thư vẫy vẫy với anh ta, cơ thể Trần Tinh Châu cứng đờ, vội vàng quay người rời đi, nhìn bóng lưng thế nào cũng thấy giống như chạy trối chết.

Được rồi, bây giờ có thể xác định rồi, đây chính là tác phẩm của anh ta.

Nhưng cậu nhìn thế nào thì cũng không thấy tờ rơi tuyên truyền này có gì quái lạ, chỉ có thể cho rằng đầu óc đối phương chập mạch mà thôi.

Hạ Chí khẽ mỉm cười, nhét nó lại phong thư, tiện tay ném vào thùng rác của buồng nghỉ.

Hòa Lục lái xe đưa Hạ Chí về nhà, đến dưới nhà, cô ta dặn dò: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng thức đêm xem phim đấy.”

“Quản lý tốt cái miệng, cũng đừng ăn khuya nữa.” Cô ta cảnh cáo nói: “Mặc dù trên cơ bản phần diễn của anh đã kết thúc rồi, nhưng lỡ như đạo diễn muốn anh quay thêm vài cảnh nữa, đến lúc đó phát hiện anh mập như hai người ——”

Cái liếc mắt của cô ta đủ để Hạ Chí ngầm hiểu.

Hạ Chí: “...”

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nằm ở trên giường, cậu lại phát hiện mình thật sự không ngủ được, dứt khoát khoang trò chơi ra.

Tờ rơi tuyên truyền kia quả thực đã khơi dậy hứng thú của cậu.

Cậu mở khu trò chơi 3D ra, tìm kiếm [Kịch Bản Trống Không], lựa chọn mua gói mở rộng, khởi động trò chơi... liền mạch dứt khoát.

“Đang trong quá trình tìm kiếm kịch bản... xì xì... lấy được kịch bản một sao [Ngôi Nhà Cổ].”

Tiếng dòng điện yếu ớt hòa trộn với tiếng nói cơ giới.

“Đang trong quá trình ghép đội, giới hạn của đội ngũ là mười ba người... ghép đội ngẫu nhiên hoàn thành.”

“Chúc người chơi may mắn thịnh vượng.”

Hạ Chí: “...?”

Lời chúc kỳ quái quá thể.

Nhưng không đợi cậu thắc mắc, cơ thể cậu bỗng trầm xuống, giống như đang không ngừng rơi xuống dưới, trước mắt là một bầu trời sao tráng lệ tuyệt đẹp, bên trên bầu trời, những chòm sao chiếu sáng rạng rỡ.

Khi cậu lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình đang trong một sảnh chờ xe người đến người đi.

Giống như có một lá chắn vô hình ngăn cách cậu với đám người xung quanh, dòng người lướt qua bên cạnh cậu, nhưng lại chẳng có người nào đưa mắt nhìn về phía cậu.

Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Kịch bản: [Ngôi nhà cổ]. Độ khó: ★. Tag: Hồi hộp, linh dị, kinh dị, tình yêu.”

“Xì xì...” Hệ thống hơi lag: “Mỗi người chơi cần hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thiện kịch bản... xì xì... Quy tắc cốt lõi: Thiết lập nhân vật, không thể sụp đổ!”

Hạ Chí không để ý, cậu đang tò mò cử động ngón tay của mình.

So với [Kịch Bản Trống Không], mô hình của gói mở rộng này cũng xuất sắc quá rồi, quả thực không giống như một trò chơi.

“Nếu như vi phạm, người chơi tự mình gánh chịu rủi ro.” Nói xong câu cuối cùng, hệ thống im bặt.

Ngay sau đó, cậu lấy được thẻ thiết lập nhân vật cơ bản.

Trên đó viết: Tên của cậu là Hạ Diêu Quang, 22 tuổi, sinh viên năm tư Học viện mỹ thuật Tuyên Thành. Đây là người bạn trai mà cậu si mê, một nhà thám hiểm, cậu và anh cùng đến ngôi nhà cổ trong núi thẳm thám hiểm...”

Hạ Chí: “...”

Cậu hiếm khi mà trợn tròn hai mắt, toát vẻ kinh ngạc vô cùng.

Cũng không phải bởi vì kịch bản tự ý sắp xếp cho cậu ‘bạn trai’, mà chính là —— đánh dấu của hệ thống, điểm đỏ báo hiệu ‘bạn trai’ kia, vậy mà có đến tám điểm.

Kịch bản đầu tiên kí©h thí©ɧ vậy sao?

Hạ Chí cảm thấy kịch bản này không nên lấy tên là [Ngôi Nhà Cổ], mà nên lấy tên là [Hải Vương*]

(*Bắt cá nhiều tay)

May mắn chỉ là một trò chơi, cũng không mất liêm sỉ cho lắm.

Hệ thống: Chuyến tàu đi Lâm Thành sắp khởi hành, xin hãy cùng ‘bạn trai’ của mình lên tàu trước chín giờ năm mươi phút. Sau khi chuyến tàu khởi hành, nội dung cốt truyện sẽ chính thức bắt đầu.”

Trên điểm đỏ lần lượt xuất hiện ghi chú ‘ứng viên’.

Hiển thị thời gian cho thấy, còn mười lăm phút nữa là đến chín giờ năm mươi phút.