Chương 5.3

“Bà biết cái gì? Nói!” Phương Tác Ưng sải bước đến gần, nghiêm nghị nói.

“A!” Chị Liễu bị anh ta làm cho giật nảy mình, co rúm người nắm lấy tạp dề: “Chuyện này, tôi cũng không biết nói thế nào nữa!”

“Đừng làm khó dễ chị Liễu, tới phòng khách đi, tôi nói.” Chẳng biết từ lúc nào Yến Chiếu Thủy xuất hiện tại đầu cầu thang, sắc mặt trắng bệch.

Từ trong cuộc đối thoại của người chơi, cô ta biết được đây là một vụ án mạng.

“Phu nhân, cô...” Chị Liễu vô cùng lo lắng.

Yến Chiếu Thủy xua xua tay, xoay người đi về phía phòng khách.

Những người chơi nhìn về phía Phương Tác Ưng, Phương Tác Ưng hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đi xuống.

Trong phòng khách, Yến Chiếu Thủy ngồi trên ghế sofa: “Mọi người ngồi đi.”

Chị Liễu bưng một cốc đồ uống nóng tới, Yến Chiếu Thủy nhận lấy chiếc cốc, cầm ở trong tay. Động tác đơn giản như vậy, nhưng giống như hao hết sức lực toàn thân cô ta: “Tôi biết mọi người muốn hỏi cái gì, nghe tôi kể một câu chuyện xưa đi.”

Ba năm trước, trong một đêm mưa to gió lớn.

“Mưa lớn như vậy, chúng ta đừng lên núi vội, ngày mai lại lên được không?” Đoàn Nhất Châu dịu dàng khuyên bảo vợ mình.

Yến Chiếu Thủy gật đầu, tỏ vẻ đáng tiếc nói: “Sao lại trùng hợp như vậy chứ, lúc này lại đổ mưa lớn, em còn muốn đến thăm khu nhà cũ sớm một chút đấy.”

Khu nhà cũ là do tổ tông của Đoàn Nhất Châu để lại, lịch sử lâu đời, từ nhỏ cô ta lớn lên ở nước ngoài, cảm thấy vô cùng hứng thú đối với những đồ cổ này.

“Đừng nóng vội, ngày mai nhất định có thể nhìn thấy.” Đoàn Nhất Châu hứa hẹn.

Anh ta lái xe, định tìm một khách sạn nghỉ ngơi, Yến Chiếu Thủy đột nhiên bắt lấy ống tay áo của anh ta: “Nhất Châu, anh xem, có phải bên đường có một người hay không?”

Nhìn thân hình giống như một cô gái trẻ, người kia ngã ở ven đường, nước mưa vô tình rơi trên người cô ta, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

“Em xuống xem một chút.” Yến Chiếu Thủy mềm lòng, không đợi chồng ngăn cản đã mở cửa xe, chạy về phía cô gái kia.

“Trời ạ!” Đoàn Nhất Châu nghe thấy tiếng hô của vợ, vội vàng đi theo.

“Tình huống của cô ấy rất gay go!” Yến Chiếu Thủy nói.

Mượn ánh đèn xe, có thể nhìn thấy cô gái đã lạnh đến tím tái, ngoài ra còn có rất nhiều vết thương.

Hai vợ chồng nhanh chóng đưa cô gái đến bệnh viện, bọn họ biết được, cô gái không chỉ bị đánh đập bạo lực, mà khoảng thời gian trước còn từng sảy thai.

Nhưng trông cô gái mới chỉ mười mấy tuổi mà thôi.

Nhìn cô gái bởi vì đau đớn mà nhíu chặt lông mày ngay cả khi lúc mê man, trong lòng Yến Chiếu Thủy tràn đầy không đành lòng. Đợi cô gái tỉnh lại, nói ra cảnh ngộ của mình, không đành lòng biến thành đau lòng.

Cô gái nói cô ta tên là Đàm Đa Đa, sau khi mẹ sinh cô ta ra liền rời đi, cha thích cờ bạc uống rượu, hơi không như ý là ra tay đánh người, cô ta chưa học xong cấp ba đã phải bỏ học đi làm công, không phải không muốn đi học, mà là thật sự không trả nổi học phí.

Về sau cô ta yêu một chàng trai, vốn cho rằng đã tìm được người thật lòng yêu mình, không ngờ chẳng bao lâu sau đối phương đã bại lộ bản chất cặn bã, không chỉ lấy tiền tiết kiệm của cô ta đi tiêu sài, mà còn hết đánh lại mắng cô ta. Vết thương trên người cô ta cũng là do bạn trai đánh, bởi vì sau khi cô ta sảy thai không cách nào làm việc, không lấy tiền ra được.

Khi nói những chuyện này, Đàm Đa Đa không lộ vẻ đau thương, cũng không kích động, chỉ đờ đẫn chảy nước mắt.

Đợi tới khi Yến Chiếu Thủy đau lòng kéo cô ta vào trong lòng, cô ta mới òa khóc.

Về sau, bọn họ thu nhận cô gái này.

Yến Chiếu Thủy mua váy dài xinh đẹp cho cô gái, dạy cô ta tiếng Anh, cho cô ta đọc thơ, kể những chuyện lý thú từ nhỏ đến lớn của mình cho cô ta... đối xử với cô ta giống như em gái.

Vốn dĩ tất cả đều rất tốt đẹp, mãi đến một ngày ——

“Xảy ra chuyện gì?” Người chơi không nhịn được hỏi.

“Ngày ấy, tôi phát hiện cô ấy mãi vẫn chưa thức dậy, gọi cũng không thưa, bèn tìm chị Liễu lấy chìa khóa ra mở cửa, kết quả phát hiện trong phòng cô ấy có rất nhiều máu, rất nhiều máu... thi thể của cô ấy và chồng tôi nằm ở trên giường, l*иg ngực bị xé một cái lỗ lớn... giống hệt thi thể của cô gái xảy ra chuyện ngày hôm nay.” Yến Chiếu Thủy đau đớn nhớ lại, nước mắt như trân châu đứt dây, lăn xuống khỏi khuôn mặt cô ta.

Đau đớn trên mặt cô ta vô cùng chân thật, nhưng trực giác Hạ Chí cảm thấy có chỗ không đúng.

‘Ting’ một tiếng, âm thanh của hệ thống đột ngột vang lên: “Nhà cổ trong núi thẳm, vì sao án mạng xảy ra liên tục? Vì sao sau khi hung thủ gϊếŧ người rồi còn lấy nội tạng đi? Giữa những người chết có vướng mắc tình cảm gì?”

Mạch suy nghĩ của Hạ Chí bị đánh gãy: “?”

Ngươi? Giọng điệu này, lời thoại này, có phải câu tiếp theo của ngươi sẽ là ‘Chào mừng đến với chuyên mục khoa học tiếp cận: Vụ án bí ẩn trong ngôi nhà cổ’?

Hệ thống: “Yêu cầu người chơi trong vòng bảy ngày tìm ra chân tướng của vụ án mạng trong nhà cổ.”