Chương 5.2

Lúc này Vương Hưng cũng không nhịn được lùi lại mấy bước, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Phương Tác Ưng rồi quay đầu nhìn lại, đều là người chơi già dặn kinh nghiệm rồi, còn sợ hãi loại cảnh tượng này sao?

Thậm chí so ra, biểu hiện của Hạ Chí được xưng là ‘xuất sắc’.

Trên thực tế, Hạ Chí đang điên cuồng gọi hệ thống: Vậy mà loại cảnh tượng máu tanh thế này mà không có Mosaic* sao? Sao trò chơi có thể thông qua kiểm duyệt?

(*Còn gọi là ‘ghép mảnh’, ‘khảm’, là một trường phái nghệ thuật trang trí, tập hợp những mảnh nhỏ ghép lại với nhau để tạo ra một thể thống nhất, thường có dạng hình vuông nhất.)

Hệ thống giả chết, không cho ra bất kỳ đáp án nào.

Hạ Chí: “…”

“Đừng sợ.” Bạn trai đứng sau lưng cậu, bàn tay lạnh buốt che kín mắt cậu, vậy mà lại khiến Hạ Chí tỉnh táo một cách kỳ lạ.

“Em không sợ.” Cậu thấp giọng trả lời.

Là một diễn viên, cậu cũng từng thấy không ít hình ảnh đẫm máu trong trường quay phim kinh dị, nào đến nỗi bị cảnh này hù dọa.

Cậu chỉ chợt nhận ra rằng, dường như trò chơi này không có nút rời khỏi.

Bug? Trục trặc?

Nhưng Hạ Chí cũng không quá mức lo lắng, khoang ba chiều sẽ tự động kiểm tra đo lường tình trạng cơ thể của người chơi, phát hiện cậu mãi vẫn chưa logout, chắc chắn sẽ áp dụng biện pháp xử lý.

Cậu nắm chặt tay bạn trai, nhẹ nhàng nói: “Báo cảnh sát đi.”

Các người chơi: “?”

Còn có lựa chọn báo cảnh sát này sao? Nhưng cũng đúng, đối với bọn họ đây là trò chơi tử vong, nhưng ở trong mắt NPC thì lại là hiện thực.

Liễu Độ quơ lấy điện thoại di động, gọi điện thoại báo cảnh sát, sau nhiều lần thử gọi, anh ta lắc đầu nói: “Không có tín hiệu.”

Người chơi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trong trò chơi kinh dị, sao có thể xuất hiện cảnh sát chứ.

“Tôi có thể vào xem không?” Hạ Chí hỏi thăm.

Phương Tác Ưng nghe vậy, trái lại có chút bất ngờ, không ngờ mặc dù thanh niên hướng nội, nhưng lá gan lại không nhỏ.

Hạ Chí tuân thủ thiết lập nhân vật: “Giáo viên từng cho chúng tôi vẽ rất nhiều tranh giải phẫu cơ thể con người.”

Nói thế này còn hiểu được, nhưng bình tĩnh của cậu vẫn khiến Phương Tác Ưng coi trọng thêm mấy phần, lại nhìn những người chơi không dám bước vào trong phòng kia, còn không đáng tin bằng một NPC, hừ.

“Vào đi.”

“Anh ở đây chờ em một lát.” Hạ Chí khẽ nói, thấy Dịch Vân Kình gật đầu, cậu mới đi vào trong.

Khi đi ngang qua Chu Lộ Lộ, cậu hơi dừng lại, nhìn cô gái khóc vô cùng thê thảm, lấy một tờ khăn giấy ra đưa cho cô ta, dịu giọng nói: “Lau nước mắt đi.”

Người mới chơi trò chơi kinh dị 3D, sợ hãi cũng là điều bình thường.

Mặc dù trò chơi kinh dị luôn ghi chú ‘người nhát gan thận trọng khi đi vào’, nhưng vẫn có những người thích tìm kiếm kí©h thí©ɧ, có điều đa phần đều trải nghiệm một lần rồi sẽ biết khó mà lui, đoán chừng Chu Lộ Lộ cũng là như vậy.

Lại có người không giống vậy, Hạ Chí quen biết một người rất thích trò chơi kinh dị thế này. Người kia rất nhát gan, luôn vừa khóc vừa chơi, nước mắt giàn giụa, muốn ngừng không được, coi như một người hiếm thấy.

Chu Lộ Lộ nức nở nói: “Cảm ơn...”

Vương Hưng nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm oán một câu: Giả mù sa mưa.

Vừa rồi anh ta biểu hiện không tốt, vì lấy lại chút ấn tượng tốt, vội vàng đuổi theo Hạ Chí, tiến vào gian phòng.

Thi thể của Dư Thanh đang nằm trên giường, l*иg ngực của cô ta bị rạch ra, bên trong rỗng tuếch, nội tạng biến mất không thấy bóng dáng.

Hạ Chí cúi người, cẩn thận xem xét vết thương, vết thương không theo quy tắc gì cả, không giống như bị vũ khí kim loại cắt, trái lại —— giống như bị xé rách một cách bạo lực, bởi vậy, trên giường trên tường trên sàn nhà đều bị vẩy đầy vết máu.

Con người có thể có sức mạnh lớn đến vậy sao?

Đối lập với cái chết bi thảm này là vẻ mặt bình yên của Dư Thanh, cô ta là bị cướp đi sinh mạng bên trong giấc mộng.

Vương Hưng nghi ngờ nói: “Cô ta bị gϊếŧ ngay bên cạnh cô, vậy mà cô không nghe thấy chút động tĩnh nào sao?”

Chu Lộ Lộ khóc đến thở không ra hơi: “Không! Tôi không nghe thấy gì cả! Tôi thề!”

Sáng nay cô ta mới phát hiện Dư Thanh xảy ra chuyện, lúc ấy sợ choáng váng, sau khi sợ hãi vẫn là sợ hãi, cô ta và Dư Thanh cùng nằm trên một chiếc giường, suýt nữa người chết chính là cô ta!

Nếu như là ma quỷ, quả thực có thể gϊếŧ người trong im hơi lặng tiếng.

Mọi người ý thức được điểm này, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Chị Liễu khoan thai tới chậm, nhìn thấy vết máu đầy đất, sắc mặt cũng lập tức trắng bệch: “A! Cái này, đã xảy ra chuyện gì?”

Lại nhìn thấy trạng thái tử vong của Dư Thanh, trên mặt bà ta khẽ sửng sốt, biểu cảm này nói cho mọi người biết: Bà ta biết nội tình.