Chương 6.1

Mấy người chơi mới bị chi tiết ‘khoa học tiếp cận’ này làm cho ngơ ngác, vô thức nhìn về phía người chơi có kinh nghiệm: Phong cách của trò chơi vẫn luôn buông thả không trói buộc như vậy sao?

Mặc dù muốn nói là không bình thường, nhưng ngẫm lại thì thôi, tiếc mạng một chút.

Phương Tác Ưng: “…”

Hắn ta lạnh lùng nhìn lại, khiến mấy người đều cúi đầu xuống.

Yến phu nhân vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ngay cả chị Liễu đưa khăn tay tới cũng không nhận: “Sau khi xảy ra án mạng, tôi lập tức báo cảnh sát, cảnh sát nói cho tôi biết, hung thủ gϊếŧ chết Nhất Châu chính là Đa Đa.”

Trong gian phòng không có dấu vết của người thứ ba, loại trừ khả năng có người xâm nhập. Chỗ xé rách nơi l*иg ngực của Đoàn Nhất Châu có dấu vân tay của Đàm Đa Đa.

Điều tra một thời gian rất dài, loại bỏ nhiều khả năng, cuối cùng cảnh sát đưa ra một kết luận ‘hoang đường’: Đàm Đa Đa, một cô gái trẻ mười mấy tuổi, dáng người gầy gò, tay không xé rách l*иg ngực của một người đàn ông khỏe mạnh, sau khi gϊếŧ chết đối phương thì tự sát.

“Chuyện này sao có thể!” Điền Duyệt Nhi là người đầu tiên không tin.

Yến Chiếu Thủy che mặt: “Tôi cũng không tin Đàm Đa Đa sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng ——”

Nghe thấy kết luận kia, cô ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mờ mịt luống cuống, không thể tin nổi, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ rõ về phía Đàm Đa Đa.

Trong nháy mắt đó, thế giới của cô ta bị bóng tối phủ kín, không còn thấy ánh sáng nữa.

Yến Chiếu Thủy bắt đầu mất ngủ, ngày đêm không ngủ được, tinh thần xuất hiện vấn đề, thậm chí nghĩ đến tự sát... nhưng có một suy nghĩ trong đầu giúp cô ta chèo chống, giúp cô ta sống tiếp.

Nội tạng mất tích vẫn luôn không tìm thấy, chẳng phải trong chuyện này có ẩn tình khác hay sao?

Cô ta nói: “Sở dĩ tôi trở lại ngôi nhà cổ này, chính là muốn điều tra chân tướng chuyện năm đó. Tôi vẫn luôn không tin Đa Đa sẽ gϊếŧ Nhất Châu...”

Rõ ràng năm đó bọn họ hòa hợp như vậy.

Cô ta ngồi trên ghế sofa, Đa Đa vui vẻ nhảy chân sáo đến, ôm một tập thơ, đôi mắt lóe sáng nhìn cô ta, kéo dài tiếng nói: “Chị Yến ——”

Nhất Châu ngồi bên cửa sổ uống cafe, mỉm cười nhìn bọn họ, chị Liễu bưng một đĩa hoa quả tới: “Phu nhân, cô xem, lần này táo tôi gọt trông giống thỏ con, đúng không?”

...

Cô ta ngơ ngác nhìn vào khoảng không, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng chung sống hài hòa của bốn người, nước mắt lần nữa lăn dài.

“Phu nhân...” Chị Liễu cực kỳ đau lòng, nhỏ giọng gọi cô ta, lau nước mắt trên mặt cho cô ta.

“Nhưng tôi không ngờ chuyện như vậy lại lần nữa xảy ra.” Yến Chiếu Thủy hoàn hồn, trên mặt ngập tràn hối hận và áy náy: “Nếu như biết, hôm qua tôi sẽ không để cho mọi người ở lại.”

Mỗi người chơi lộ ra vẻ mặt khác nhau.

Từ Bảo Liên lên tiếng: “Cho nên ý của cô là, Đàm Đa Đa biến thành quỷ, trở về gϊếŧ người?”

Yến Chiếu Thủy: “...”

Cô ta im lặng, mặc dù cực kỳ muốn phủ nhận, nhưng trong lòng thật sự có một âm thanh bí ẩn đang nói, có lẽ thật sự là như vậy.

Cuối cùng, cô ta né tránh: “Tín hiệu trên núi không tốt, tôi không gọi được điện thoại, tôi để chị Liễu đưa mọi người xuống núi. Xuống chân núi rồi, chị Liễu nhớ phải báo cảnh sát đấy.”

Người chơi thì không bình tĩnh như vậy được nữa, còn có thể xuống núi?

Chu Lộ Lộ không nhịn được: “Tôi muốn xuống núi!”

Cô ta thật sự không chịu nổi nữa! Cho dù dưới núi có quạ đen, cho dù sẽ bị chúa tể trừng phạt... cô ta cũng không đoái hoài tới nữa!

Cô ta chỉ là một học sinh cấp ba, bình thường cũng chỉ rầu rĩ những chuyện nhỏ nhặt như giáo viên giao quá nhiều bài tập, cha mẹ hay lải nhải, quần áo đẹp mình thích bị hết hàng... mà thôi, nhưng bây giờ, cái chết bi thảm của Dư Thanh cứ luôn quanh quẩn trước mắt cô ta, rõ ràng hôm qua bọn họ còn dắt tay cùng đi dạo phố, cùng phàn nàn việc học quá nặng...

Chu Lộ Lộ không dám nghĩ thêm nữa, còn nghĩ nữa cô ta sẽ sụp đổ.

Xuống núi sao? Hạ Chí thầm lắc đầu, rất có thể chờ mong của cô ta sẽ thất bại.

Người chế tác trò chơi vẫn luôn dùng đủ các loại phương pháp để giam bọn họ trên núi, ví dụ như quạ đen từ trên trời rơi xuống, xe hơi bị trục trặc, điện thoại mất tín hiệu... thật sự sẽ cho bọn họ thuận lợi xuống núi sao?

Cậu nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện một ánh mắt rơi lên mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn, là Liễu Độ đang lộ vẻ mặt chần chờ nhìn cậu.

Nếu như xuống núi, kế hoạch của bọn họ sẽ thất bại, lần sau sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.