Chương 5.1

“Muộn lắm rồi, nên ngủ thôi.” Sau khi im lặng mấy giây, anh làm như không có chuyện gì nói lảng sang chuyện khác.

Về phần ánh mắt nghi ngờ của thanh niên, ngại quá, anh là một tên mù, không nhìn thấy.

Hạ Chí: Còn có thể thế nào nữa, chẳng phải giống như một người cha già mà tha thứ cho anh.

Lén lút thêm cho mình một bối phận, tâm trạng lập tức thoải mái hơn nhiều.

Đợi tới khi cậu nằm lên giường, đột nhiên cảm thấy buồn cười: Trong thế giới hiện thực không ngủ được nên mới chơi game, kết quả vào trong game rồi vẫn phải ngủ.

Nhưng có lẽ là giường đệm quá mềm mại, ánh đèn quá nhu hòa, bên người lại có thêm một người, vậy mà cậu chẳng hề cảm thấy không được tự nhiên, chỉ thoáng chốc, cơn buồn ngủ ập đến.

Hiếm khi không mất ngủ, Hạ Chí lẩm bẩm: “Ngủ ngon, em phải ngủ một giấc thật ngon, cho dù nửa đêm động đất cũng không cần đánh thức em, cảm ơn...”

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng đáp lại của bạn trai.

Kim đồng hồ chỉ vào hai giờ.

Ban đêm trên núi không yên tĩnh, luôn có một số sinh vật ăn đêm ra ngoài hoạt động, tiếng vỗ cánh của loài chim, tiếng kêu của côn trùng, tiếng đi lại của động vật trong núi rừng… đan xen vào nhau, nhưng tại một giây phút nào đó, những âm thanh này đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

Lặng yên như tờ.

“Xoẹt ——”

Đó là tiếng móng tay bén nhọn rạch trên băng dính.

Băng dính này hoàn toàn không đủ để gây trở ngại cho nó, nhưng nó không ngờ rằng, vậy mà băng dính này lại quấn đến mấy lớp!

“Ừm…”

Mi mắt Hạ Chí bất an lay động.

Nó không cam lòng trừng mắt nhìn cửa tủ quần áo, mặc dù băng dính không ngăn được nó, nhưng con mồi sắp bị đánh thức rồi!

—— Không thử nữa, nó rời đi rồi.

Dịch Vân Kình cũng không ngờ, vậy mà băng dính dán trên tủ quần áo lại đạt được hiệu quả không tưởng,

Hành động của ‘bạn trai’ luôn như vậy… đầy bất ngờ.

Anh nhếch miệng lên, nghiêng người nhích lại gần, giống như dỗ trẻ sơ sinh ngủ mà thành thạo vỗ vỗ lên lưng của thanh niên, lông mày của Hạ Chí giãn ra, lần nữa chìm vào trong mộng đẹp.

Sáng sớm, chim chóc không biết ưu sầu líu lo trên đầu cành cây, Hạ Chí bị tiếng chim hót đánh thức, nhìn đồng hồ, bảy rưỡi.

Cậu duỗi người một cái, tối qua ngủ một giấc ngon lành, hôm nay tâm trạng vô cùng tốt. Mua trò chơi này quả thực rất đáng, không nói đến những cái khác, riêng chữa trị mất ngủ đã rất có hiệu quả rồi.

Nhưng hình như nửa đêm qua trong phòng có tiếng động kỳ quái? Là chuột sao?

Hạ Chí không chắc đó có phải giấc mơ của mình hay không, thế là hỏi thăm bạn trai bên cạnh.

Bạn trai cười mà như không cười nói: “Có lẽ là vậy.”

Một con chuột tức hổn hển, xám xịt rời đi.

Hạ Chí thở ra một hơi, may mắn cậu đã sớm dùng băng dính quấn quanh tủ quần áo, bây giờ ngẫm lại, quả là lựa chọn sáng suốt.

Cậu vẫn nhớ rõ, lúc ấy cậu suýt nữa bị đánh thức, sau đó được dỗ ngủ tiếp đi… đây cũng là sự thật sao?

Người làm chuyện này, ngoại trừ bạn trai ra thì không còn ai khác, Hạ Chí: “Cảm ơn.”

Cảm kích! Anh Kình của chúng ta thật sự là đẹp người đẹp nết, like!

Dịch Vân Kình tựa vào đầu giường, tùy ý nói: “Cảm ơn gì chứ, chuyện nhỏ thôi.”

“Sao lại là chuyện nhỏ chứ, ngủ chính là chuyện quan trọng hàng đầu trong cuộc đời…”

“A ——!!!”

Lúc này, tiếng thét chói tai mang theo hoảng hốt và sợ hãi đột nhiên vang lên.

Âm sắc hơi quen, là tiếng nói của một trong hai học sinh cấp ba.

Xảy ra chuyện rồi sao?

Học sinh cấp ba ở ngay phòng bên cạnh, Hạ Chí mở cửa, người chơi khác cũng ra khỏi phòng, vẻ mặt nghi ngờ không thôi.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Vương Hưng nhận được ánh mắt ra hiệu của Phương Tác Ưng, chần chừ đi lên trước, gõ cửa hỏi: “Chu Lộ Lộ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong cửa truyền đến tiếng khóc sợ hãi của Chu Lộ Lộ.

Vương Hưng bị tiếng khóc làm cho đau đầu: “Đừng khóc nữa! Mở cửa ra đi!”

Mấy phút sau, cửa mở, hai mắt Chu Lộ Lộ đỏ hoe, tóc tai bù xù, cửa vừa mở đã không chống đỡ nổi mà ngã xuống, cô ta khóc nói: “Dư Thanh chết rồi!”

Không cần cô ta nói, tất cả mọi người đều thấy được vết máu trong phòng, rải rác trên tường, trên sàn nhà, trên quần áo của Chu Lộ Lộ cũng có vết máu đỏ sậm.

Chảy nhiều máu như thế này, khả năng người vẫn còn sống là cực kỳ nhỏ bé.

Hạ Chí thấy cảnh này, nhất thời giật nảy mình.

Nhưng cậu có biểu hiện như vậy cũng không kỳ lạ, Điền Duyệt Nhi hét lên một tiếng, rúc đầu vào trong lòng bạn trai; Lâm Bá Văn ôm chặt bạn gái xoay người đi, căn bản không dám nhìn nhiều thêm; người phụ nữ trung niên Từ Bảo Liên hoảng sợ nhắm chặt hai mắt… lúc này bọn họ mới thật sự hiểu được, ‘trò chơi tử vong’ là cái gì.

Cái chết trong thế giới hiện thực chỉ trong nháy mắt, nhưng trong trò chơi tử vong, đâu đâu cũng có nguy cơ chết chóc, con dao nhọn hoắt treo trên đầu mỗi người, kéo bọn họ vào trong vực sâu sợ hãi.

Mà đây, chính là thứ mà chúa tể của trò chơi muốn nhìn thấy.