Chương 4.3

“...”

Tiếng nước chảy trong phòng tắm gọi cậu hoàn hồn, Hạ Chí đột nhiên nhận ra rằng, đã tám chín phút trôi qua kể từ khi cậu bắt đầu suy nghĩ, trong thời gian lâu như vậy, tóc của bạn trai vẫn luôn bị cậu chà đạp, bọt dầu gội đã chảy xuống tận vai.

Hạ Chí: “...”

Lòng tin của nhân công tắm rửa đột nhiên sụp đổ.

“Ngại quá, vừa rồi em thất thần.” Hạ Chí vội vàng rửa sạch bọt trên đầu anh.

“Là bởi vì hôm nay mệt mỏi quá sao? Ngồi xe cả ngày, còn phải chăm sóc anh.”

Hạ Chí: Hoàn toàn không, tình tiết ngồi xe vèo cái đã qua.

“Không sao, không mệt mỏi chút nào.” Hạ Chí cảm khái từ tận đáy lòng, tính tình của bạn trai thật sự tốt quá rồi.

Không chỉ không tức giận, mà còn tìm lý do giúp cậu, khéo hiểu lòng người quá đi mất.

“Tính tình tốt?” Lời vừa nói ra, Dịch Vân Kình lập tức bật cười.

“Em là người đầu tiên nói như vậy.” Anh nói.

Hạ Chí: “?”

Nếu chỉ nhìn mặt, quả thật rất khó đưa ra kết luận ‘tính tình người này không tệ’.

Bạn trai có một khuôn mặt kiêu căng khó thuần, lông mày đen đậm, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng… thoạt nhìn không phải người dễ chọc.

Dịch Vân Kình: “Nhưng mà bây giờ anh quả thực có thể coi là tính tình tốt. Điều này cũng bình thường, mặc cho ai bị… mặc cho ai trải qua chuyện như vậy, nóng nảy cáu kỉnh gì cũng sẽ bị gọt sạch.”

Kỳ quái, trực giác của Hạ Chí cảm thấy ‘chuyện như vậy’ mà anh nói, dường như không phải ám chỉ vụ tai nạn kia.

Mà anh cũng không phải bị gọt sạch tính cáu kỉnh như vừa nói, anh chỉ là che giấu chúng rất tốt mà thôi. Giống như biển cả, ẩn dưới mặt nước gió êm sóng lặng là thủy triều mãnh liệt.

Bản thân bạn trai giống như một bí ẩn to lớn, bây giờ Hạ Chí càng muốn tìm tòi nghiên cứu.

Một con mèo tràn đầy tò mò phát hiện ra một cuộn len, sao có thể không nghịch chứ.

Hạ Chí tắm rửa cho bạn trai xong rồi sấy tóc, lại mở sách giọng nói cho anh gϊếŧ thời gian... sau đó chính mình đi vào phòng tắm.

Cảm giác được người ta chăm sóc chu đáo cũng không tệ, trên mặt Dịch Vân Kình không tỏ ra gì, nhưng nếu người quen biết anh ở đây, chắc chắn có thể phát hiện ra tâm trạng anh khá tốt.

Nhưng tâm trạng tốt như vậy cũng không kéo dài bao lâu.

‘Kẽo kẹt ——’ một tiếng, trên cửa tủ quần áo xuất hiện một khe nhỏ.

Âm thanh này thật sự rất nhỏ bé, ẩn giấu bên trong tiếng nước chảy trong phòng tắm và âm thanh của phần mềm đọc sách, gần như không thể nghe thấy.

Dường như người đàn ông ngồi trên giường cũng không phát hiện ra.

Nhưng cho dù anh phát hiện ra thì làm được gì, anh chỉ là một tên mù lòa thôi.

Thế là, một đôi mắt đỏ lòm thò ra từ phía sau khe hở, tham lam và không chút kiêng dè đánh giá anh: Ừm, đây cũng là một con mồi rất tốt, đáng tiếc, con mồi nó thực sự muốn không ở đây…

Ngay sau đó, âm thanh của phần mềm đọc sách đột nhiên dừng lại.

Dịch Vân Kình đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, đôi mắt vô thần đối mặt với đôi mắt đỏ lòm kia.

Cách cánh cửa tủ quần áo, một người một ‘quỷ’ đối mặt với nhau.

Đúng lúc này, tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng dừng lại.

Một giây sau, đôi mắt kia biến mất không thấy tăm hơi.



Hạ Chí đi ra khỏi phòng tắm, phát hiện Dịch Vân Kình đang yên lặng ngồi trên mép giường, dường như vị trí không thay đổi, phần mềm đọc sách đang đọc một câu chuyện cười, mà anh thì chẳng hề cười chút nào.

Hạ Chí nghi ngờ anh căn bản không nghe, đang định đi qua tắt nó, Dịch Vân Kình đột nhiên nói: “Trong tủ quần áo có một con chuột, vẫn luôn phát ra tiếng xột xoạt, ồn quá đi mất.”

Anh chỉ nhắc một lần, muốn làm thế nào, vậy phải xem đối phương.

Có chuột? Hạ Chí hoảng sợ.

Rất hợp lý, dù sao đây cũng là ngôi nhà cũ, để hoang lâu như vậy, mấy loài vật như chuột làm ổ ở đây cũng là chuyện rất bình thường.

Trò chơi này, chân thực đến từng chi tiết.

Loài sinh vật như chuột này, Hạ Chí luôn không cách nào với nó, nhưng đánh không lại, cậu còn không tránh được sao.

Hạ Chí mở vali hành lý ra, lấy một cuộn băng dính, dán chặt chẽ khe hở tủ treo quần áo, thậm chí còn quấn thêm mấy vòng, đảm bảo chuột không thể chui ra từ bất kỳ chỗ nào.

Dịch Vân Kình không nhịn được bật cười.

Hạ Chí quấn băng dính xong, quay người lại, phát hiện ý cười còn chưa tan hẳn trên mặt anh.

Hạ Chí: “?”

Anh cười cái gì?

Cậu nghi ngờ nhìn đối phương, bởi vì sợ chuột mà dán băng dính lên tủ quần áo… buồn cười lắm hở?

Dịch Vân Kình lên tiếng: “Ừm, chuyện cười vừa rồi buồn cười quá.”

Hở? Nếu như cậu nhớ không nhầm, đó là chuyện của mười mấy phút trước mà.

Hạ Chí: “Ồ, vậy anh kể lại một lần đi.”

Dịch Vân Kình: “…”