Chương 4.2

Mấy người hơi khựng lại, nhìn về phía Liễu Độ, Liễu Độ hơi lúng túng: “Thì là, nghe nói nơi này có một ngôi nhà cổ bị bỏ hoang rất nổi tiếng...”

Yến phu nhân cũng không tức giận, mà cười một tiếng: “Đã nhiều năm chúng tôi không về căn nhà này, cho nên mọi người đều cho rằng nó bị bỏ hoang, sớm biết được hoan nghênh như vậy, tôi đã thu vé vào cửa rồi.”

Những người khác không nhịn được cũng bật cười, bầu không khí lúng túng trước đó được quét sạch sành sanh.

Hạ Chí một tay chống cằm, nhìn cô ta, trong lòng quanh quẩn một suy nghĩ: Đã nhiều năm không về, vì sao gần đây đột nhiên trở về?

Cậu vẫn chưa quên, kịch bản này có gắn tag huyền nghi đấy, huyền nghi ở đâu?

Phòng của những người chơi được sắp xếp tại tầng hai.

Ăn cơm tối xong, chị Liễu thu dọn gian phòng cho bọn họ.

Phương Tác Ưng và Vương Hưng một gian, đôi người yêu một gian, hai học sinh cấp ba một gian, Hạ Chí và bạn trai cậu một gian, còn Liễu Độ và người phụ nữ trung niên thì ở riêng một mình.

Vào phòng, Vương Hưng nói ra: “Anh Phương, phó bản lần này rất kỳ quái, đến bây giờ vẫn chưa thấy giao nhiệm vụ.”

Vẻ mặt Phương Tác Ưng thản nhiên: “Bình thường, nhiệm vụ sẽ được giao ngay khi vừa vào phó bản, nếu như không có —— vậy phải đợi tới sau khi có người chết.”

Vương Hưng nhìn hắn ta dùng vẻ mặt lạnh nhạt nói ra những lời máu me này, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Thật ra anh ta cũng không quen Phương Tác Ưng lắm, chỉ từng gặp một lần, khi anh ta vừa tiến vào phó bản.

Một lần kia để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh ta.

Phó bản của trò chơi tử vong thường khá máu me khắc nghiệt, sau khi thông quan chúa tể cũng không ban thưởng cho bọn họ, người chơi muốn tăng cường thực lực, chỉ có thể tự mình tìm tòi.

Ví dụ như chuyển hóa thành quỷ hút máu, ví dụ như trở thành tín đồ của Tà Thần, rất nhiều phương pháp.

Phương Tác Ưng cũng là có được huyết thống Người Đá nên thực lực mới tăng cao, thuận buồm xuôi gió, nghiền ép thông qua phó bản kia. Vương Hưng lần nữa gặp hắn ta, lập tức quyết định ôm bắp đùi này.

Phương Tác Ưng hời hợt nói: “Đêm nay tỉnh táo chút, chúng ta thay phiên gác đêm. Nhưng cũng không cần lo lắng quá, lần này có thêm ba NPC, nói không chừng người chết trước chính là bọn họ.”

“Ngài nói đúng lắm.” Vương Hưng không tự chủ dùng kính ngữ.

Anh ta ước gì là như vậy ấy, dù sao những NPC kia cũng chỉ có cái mạng là có giá trị, có thể dò đường cho bọn họ.

Lúc này Hạ Chí đang thu dọn đồ đạc trong phòng, chỉ ở một đêm, cũng không cần chú ý quá, lấy một bộ quần áo ra thay là được.

“Tắm rửa thôi, anh trước hay em trước?”

Dịch Vân Kình nghiêng đầu, hơi nhướng mày lên, Hạ Chí đột nhiên nhận ra mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn.

Đối phương là một người mù, cũng không thể nào tự mình tắm rửa.

Mà Hạ Chí, cậu đã lớn từng này rồi, nhưng chưa từng tắm cho đàn ông trưởng thành đâu, trái lại khi làʍ t̠ìиɦ nguyện viên ở trại trẻ mồ côi cũng tắm cho không ít bạn nhỏ, ngẫm lại, chắc cũng không khác nhau nhiều.

Cậu ngâm nga bài hát [Cá Sấu Nhỏ Nghịch Ngợm Thích Tắm Rửa], tràn đầy tự tin vén tay áo lên.

Sự thật chứng minh, Dịch Vân Kình nghe lời hơn những bạn nhỏ kia, bảo giơ tay liền giơ tay, bảo quay người liền quay người.

Trên người anh có những đường cong cơ bắp săn chắc, dáng người rất tốt, đại khái là từng tập luyện không ít, rất phù hợp với thân phận người yêu thích thám hiểm.

Trong giới thiệu vắn tắt có nói hoàn cảnh gia đình của anh khá tốt, là một cậu ấm nhà giàu, tốt nghiệp trường có danh tiếng, sở thích đa dạng, cuộc sống phong phú. Đáng tiếc vận mệnh đối xử với anh vô cùng tàn nhẫn, cướp đi người thân của anh, còn khiến anh chìm sâu vào bóng tối, không cách nào đón lấy ánh sáng.

Mà Hạ Diêu Quang, sinh viên trường mỹ thuật, tính cách hướng nội, ngoại trừ Liễu Độ ra thì gần như không quen biết bạn bè nào, đa phần thời gian dùng để làm việc bán thời gian, cũng không tham gia hoạt động trong trường, cuộc sống quanh quẩn ba điểm trên một đường thẳng: Ký túc xá - tòa nhà dạy học - địa điểm làm thêm.

Hạ Chí đột nhiên nảy sinh tò mò: Hai người gần như không có khả năng tiếp xúc với nhau, bọn họ quen biết đối phương như thế nào?

Trên điện thoại không có lịch sử trò chuyện tương ứng, khả năng cao là sau khi Dịch Vân Kình bị mù bọn họ mới bắt đầu yêu đương, tai nạn kia mới xảy ra cách đây năm tháng, trong năm tháng này, chắc chắn có một cơ hội để hai người gặp nhau.

Đáng tiếc bây giờ cậu không có chút xíu manh mối nào.