Vui quá hoá buồnTạ Ninh nhìn nhūng ngón tay đang không ngừng chảy máu, trong đầu tự hiện lên bốn chữ.
Vứt con dao lên thớt, Tạ Ninh vội vàng lục ba lô lấy thuốc và miếng dán cầm máu. Nhìn vài giọt máu nhỏ xuống ba lô, hắn biết ngày mai sẽ phải giặt balo rồi.
Sau khi xử lý vết thương trên ngón tay, hắn bắt đầu kiểm tra những vết bẩn trên balo.
Ta Ninh kinh ngac phát hiện, trong balo không hề có vết máu, ngược lại có một tấm gỗ màu đen.
Tấm gỗ này từ đâu ra?
Hắn cầm tấm gỗ trên tay và quan sát một cách cẩn thận.
Tấm mộc bài to bằng nửa bàn tay, toàn thân đen kịt, mặt ngoài không có hoa văn hay chữ viết, nhưng lại được đánh bóng rất nhẵn. Để sát vào còn có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây và một vị ngọt tanh khó tả.
Không biết vì sao, Tạ Ninh luôn cảm thấy tấm mộc bài này rất quen thuộc. Sau khi liếc nhìn thêm vài lần, trái tim hắn đột nhiên nảy lên.
Tạ Ninh: “?”
Hắn độc thân đã lâu, nhìn tấm tấm gỗ cũng thấy đẹp, không kiềm chế được mà động lòng?
Tạ Ninh vô cùng kinh ngạc, đem tấm mộc bài đặt sang một bên.
Mộc bài này có thể là một vật trang trí trong ngôi nhà, nhưng có lẽ hắn đã vô tình bỏ nó vào balo khi thu dọn đồ đạc sáng nay.
Bên cạnh tấm mộc bài, chậm rãi hiện ra hai vệt đỏ ửng, nhìn kỹ lại thì không khác gì hai gò má thiếu nữ e thẹn, trong huyết mâu có chút ngượng ngùng.
Hắn cư nhiên đem mình nắm trong lòng bàn tay, còn tiến gần sát như vậy, giống như…hắn định hôn mình.
Thật là, thật là không biết xấu hổ!
Y hừ một tiếng, hắc ảnh biến thành hắc khí chui trở lại tấm mộc bài.
Y vừa trở lại tấm mộc bài, mấy giọt máu vừa rồi thấm vào bắt đầu chậm rãi nuôi dưỡng linh hồn của y.
Tại đây mọi ngóc ngách trong linh hồn lạnh lẽo của y đều được sưởi ấm như ngâm trong ôn tuyền. Vậy mà trong sự thống khoái, y lại không biết vì sao khổ sở đến muốn bật khóc.
Đôi mắt của bóng đen ngày càng đỏ, từng giọt khói đen tròn nhỏ theo viền mắt lặng lẽ rơi xuống.
*
Bóng đen không biết mình là ai.
Y chỉ có thể nhớ bản thân đã sống trong ngọn núi này rất lâu rất lâu.
Trên núi có một ngôi miếu, hương khói hưng thịnh, mọi người kéo đến dâng hương không ngớt.
Nghe khách hành hương nói với nhau, dần dần hắn biết ngọn núi này có tên là núi Nhiêu Sơn, và ngôi đền trên núi là đền Tướng quân, bên trong thờ phụng tiền triều đại tướng quân Tần Nhiêu.
Mỗi lần nói lên Tần Nhiêu, bọn họ liền sẽ cảm thán đại tướng quân kiêu dũng thiện chiến, vì nước vì dân, ngay sau đó liền bắt đầu thóa mạ tên đại gian thần hại chết Tần Nhiêu - Tạ Ninh.
Bóng đen nghe nửa đầu thì không có phản ứng nào, nhưng nghe đến nửa sau thì lại trở nên tức giận.
Y thầm nghĩ, cái tên "Tạ Ninh" hay như vậy, làm sao có thể như lời bọn họ nói chứ?
Hắn muốn tranh cãi với đám người mắng chửi Tạ Ninh, nhưng họ đều không thể nhìn và cũng không thể nghe thấy Y nói.
Bóng đen dần dần nhận ra rằng mình không phải là một con quỷ mà là 1 hồn ma vì lý do nào đó không thể đầu thai, không thể rời Nhiêu Sơn.
Nhưng y là một con ma đặc biệt. Bởi vì y có thể xuất hiện vào ban ngày.
Bóng đen vui vẻ trong hai giây, nhưng ngay sau đó lại trở nên buồn bã.
Vô ích thôi, y vẫn chỉ là một con ma, con ma duy nhất trong núi Nhiêu Sơn.
Trong miếu có giấu một tấm mộc bài màu đen, chính là nhà của y.
Ban ngày, y thường khoa tay múa chân ở hậu viện trong một giờ, sau đó đi lang thang quanh núi Nhiêu Sơn, quan sát những người hành hương và lắng nghe họ tán chuyện.
Buổi tối, khách hành hương đều xuống núi để về nhà, người canh miếu Tướng quân cũng tắt đèn đi ngủ.
Trong sự im lặng, y ung dung trở lại tấm mộc bài, và ngủ thϊếp đi một cách yên bình.
Không biết phải trải qua bao lâu, miếu Tướng quân dần dần suy tàn, khách hành hương càng ngày càng ít.
Cuối cùng, trong miếu không còn một ai, cả toà Nhiêu Sơn chỉ còn lại một mình hắn.
Cô hồn dã quỷ
Bóng đen cảm thấy, y chính là "cô hồn dã quỷ" trong miệng mấy khách hành hương.
Làm cô hồn dã quỷ quá tịch mịch.
Sau khi lang thang nhiều ngày không mục đích, bóng đen lại trốn vào tấm mộc bài bắt đầu ngủ một giấc thật lâu.
Thơm quá.
Bóng đen bị mùi hương truyền đến đánh thức, cái mùi này câu đến y tâm thần nhộn nhạo..
Nhưng y ngủ một giấc này ngủ đến lâu lắm, y từ sâu trong linh hồn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đến một ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Nhưng điều y không ngờ tới là ngày hôm sau hương thơm ấy tự động được đưa đến tận cửa.
Đó là một thành niên tuấn tú. Kia mi kia mắt, không một chỗ nào là không hợp ý y.
Y không thể không ngồi dậy khỏi tấm mộc bài.
Người thanh niên ấy chợt khóc.
Dù khóc nhưng hắn vẫn rất đẹp, đôi mắt hơi ửng đỏ, giọt nước mắt trong veo chậm rãi lăn trên má, rơi thẳng vào tim y.
Y không kìm được, tim đập nhanh hơn, nhưng y lại đau đớn vì giọt nước måt đó.
Y nghī, mặc dù thiếu niên khóc nhìn rất đẹp, nhưng y vẫn là không muốn hắn khóc.
Khi thanh niên cúi xuống cắm hương thì mộc bài lặng lẽ rơi vào chiếc balo phía sau.
Mộc bài cũng như phân thân của y, cùng y ngũ cảm tương liên.
Trong túi mang theo khí vị của thanh niên, thật giống như y rơi vào trong l*иg ngực thanh niên vậy.
Hương khí kia quấn lấy y thật chặt, làm cho vành tai Bóng đen nháy mắt hồng thấu.
Thanh niên này thật đúng là không có nửa điểm ngại ngùng .
Bóng đen bất mãn mà hừ một tiếng, mộc bài lại ở ba lô lăn một vòng, lặng lẽ cách lớp vải ba lô dán vào eo thanh niên.
Mặc dù tai nạn nhỏ kia vô tình làm ngón tay bị thương lúc chặt măng, nhưng Tạ Ninh vẫn cảm thấy cuộc sống ẩn dật của mình vẫn rất hoàn hảo.
Pha trà nghe tiếng mưa rơi, nằm dài đọc thơ. Buổi sáng mở cửa sổ đón gió núi, buổi tối tựa cửa mà ngắm sao. Thỉnh thoảng có hứng liền kiếm một ít rau dại, hái một ít hoa quả dại, tìm một chỗ đất bằng phẳng mà dã ngoại.
Bên cạnh đó, hắn cũng rất quan tâm đến miếu Tướng quân.
Ngay khi có tín hiệu, hắn bắt đầu kiểm tra thông tin liên quan của miếu thờ trên Internet.
Đáng tiếc, trên núi Nhiêu Sơn có ít người sinh sống, ngôi miếu đã bị bỏ hoang quá lâu, chiến tranh những năm gần đây khiến tư liệu thất lạc rất nhiều, Tạ Ninh tìm được rất ít tư liệu.
Trong đó một trang web nói là này tòa miếu này khả năng cùng Vân triều đại tướng quân Tần Nhiêu có quan hệ, thậm chí nó năm đó cung phụng chính là Tần Nhiêu.
Nhịp thở của Tạ Ninh trở nên rối loạn.
Hắn chợt nhớ đến chủ nhân ngôi nhà này. Nếu có thể ở Nhiêu Sơn xây nhà ở, hẳn là đối với miếu Tướng Quân có chút hiểu biết.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng, chủ nhà nghe xong hắn dò hỏi lại là không hiểu ra sao.
“Nhiêu Sơn Tướng quân miếu đích xác cung phụng Tần Nhiêu tướng quân, nhưng nó không phải đã sớm bị hủy đi sao? Hiện giờ trên núi trừ bỏ hoa cỏ thì chính là động vật, nào còn có miếu?”
Tạ Ninh mê man.
Nếu Tướng quân miếu bị đã bị hủy đi, vậy hắn mấy ngày nay nhìn thấy chính là cái gì? Ảo giác sao?
Hô hấp của hắn bỗng nhiên trở lên dồn dập, một suy đoán lớn mật ở trong đầu hắn hiện lên.
Làm ra cái này ảo giác này, có thể hay không chính là Tần Nhiêu tướng quân?
Sau cái chết của tướng quân Tần Nhiêu, vô số người đã tự phát xây miếu thờ phụng y, điều đó đã được ghi vào sử sách.
Y hưởng hương khói vô số, có thể hay không bởi vậy vẫn như cũ lưu tại nhân gian, vẫn như cũ lưu lại trong miếu Nhiêu Sơn tướng quân?
Nếu người bình thường gặp phải chuyện như vậy, có lẽ sẽ lập tức rời khỏi núi, chạy càng xa càng tốt.
Nhưng Tạ Ninh thì khác.
Không ai biết rằng khi lần đầu tiên biết về Tần Nhiêu, hắn đã có cảm giác ngưỡng mộ Tần Nhiêu.
Sự hiểu biết càng sâu sắc, thì tình yêu dành cho y càng mạnh mẽ.
Khác với sự yêu thích của người thường đối với các nhân vật lịch sử, anh thực sự yêu Tần Nhiêu, yêu vị tướng vĩ đại đã chết từ ngàn năm trước này.
Tình yêu này khó để diễn tả, cũng không thể thành hiện thực, và đó đơn giản chỉ là một tình yêu thầm kín.
Mối tình này đã kéo dài mười lăm năm.
Hắn năm nay ba mươi tuổi, tình đơn phương ấy đã chiếm nửa đời người.
Trong phần đời còn lại, mỗi ngày trôi qua, sức nặng của tình yêu thầm kín này càng lớn. Hắn nhân sinh bình đạm, đem tình này đè xuống nơi đáy lòng.