Chương 16

Một quỷ nghèo lại dám giáo huấn cô ta!

Không biết từ “chết” viết như thế nào sao?

“Tướng quân!”

Đúng lúc này, một người đàn ông lướt qua cô ta, hướng về hai người kia.

Thanh niên đó đến trước mặt Trương Hiên, trên khuôn mặt không giấu được vẻ kích động, cả người anh ta run lên, ánh mắt sùng bái giống như là đang nhìn một vị thần vậy.

Trương Hiên thấy người này, ban đầu hơi cau mày, sau đó thoải mái.

“Ngọc Quần!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Quách Ngọc Quần không khỏi đứng thẳng người, kính người đàn ông trước mặt bằng một kiểu chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn.

“Tướng quân, cuối cùng Ngọc Quần cũng gặp được ngài rồi!”

Khi anh ta nói, hốc mắt anh ta trở nên ẩm ướt, giọng nói cũng thay đổi, mang theo chút nghẹn ngào.

“Cậu đấy, ba năm rồi, vẫn không có tiền đồ như vậy.” Trương Hiên cười nhạt: “Kết hôn rồi đúng không? Hôm khác đưa vợ đến nhà tôi chơi!”

“Vâng!”

Quách Ngọc Quần nhận được lời mời của tướng quân, anh ta vui mừng như một được trẻ được phát kẹo.

“Ngọc Quần, đây là Nhược Hi, em gái tôi.” Trương Hiên giới thiệu, sau đó chỉ vào Quách Ngọc Quần, anh nói với em gái: “Nhược Hi, đây là anh Quách!”

Trương Nhược Hi liền gọi một tiếng ngọt ngào: “Anh Quách!”

Quách Ngọc Quần vui vẻ đến mức khoé miệng sắp kéo đến mang tai: “Tướng quân, các anh đến đây làm gì vậy? Đến để mua quần áo sao?”

“Đúng vậy, chỉ là quần áo ở đây hơi tệ!” Trương Hiên đi dạo nhiều cửa hàng như vậy, nhưng vẫn chưa gặp được cửa hàng nào khiến anh vừa ý.

Có lẽ trong lòng anh, chỉ có những bộ quần áo tốt nhất mới có thể xứng với em gái anh.

Hoắc Oánh Oánh ở bên cạnh nghe thấy câu này, không khỏi khịt mũi coi thường, nói thật dễ nghe, rõ ràng là không mua nổi.

“Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Trương Nhược Hi, cậu xem cậu đang kết giao với loại người gì vậy?”

Trương Hiên thì thôi, mặc dù anh ăn mặc bình thường nhưng khí chất lại không tồi, còn người mới đến này thì sao? Chân đi thì khập khiễng, ăn mặc trông như một công nhân phân xưởng, lại còn đeo găng tay may vá, rất buồn cười.

Xã hội bây giờ còn có người đeo găng tay ra ngoài sao?

“Vâng!”

Điều khiến Hoắc Oánh Oánh không ngờ đến là, công nhân phân xưởng kia lại gật đầu.

“Mặc dù trung tâm thương mại này có những thương hiệu lớn đóng cửa hàng tại đây, nhưng hầu hết đều là những sản phẩm hạng A, không đáng bao nhiêu tiền, quả thực không xứng với Nhược Hi chút nào.”

Nói xong, Quách Ngọc Quần nhìn kỹ Trương Nhược Hi từ trên xuống dưới, khi cô gái đang ngượng ngùng, anh ta nói: “Tướng quân, hiện tại tôi đang làm thợ may, để tôi may cho Nhược Hi vài bộ đồ nhé!”