Chương 34: Mẹ Tiểu Trà

Tư Hạ móc ra từ ba lô ra đôi bao tay dùng một lần, thong thả ung dung đeo lên tay.

Sau đó là một cái mặt nạ phòng độc.

Sau khi võ trang toàn bộ xong, Tư Hạ đi đến bên cạnh Lâm Niệm Niệm, duỗi tay nhặt chiếc vớ thúi mà Lưu Tinh cởi ra.

Lâm Niệm Niệm nhìn một loạt động tác của Tư Hạ không hiểu chuyện gì, không nhịn được kêu một tiếng: “Này…… Ưm…… Ưm……”

Cô ta vừa mới mở miệng ra, Tư Hạ liền nhét vớ thúi vào miệng cô ta, sau đó móc từ trong chiếc túi màu sắc rực rỡ ra cái chủy thủ mà Tần Niên cho cô, uy hϊếp Lâm Niệm Niệm: “Dám nhổ ra, tôi gϊếŧ cô.”

Lâm Niệm Niệm bị ghê tởm chịu không nổi, hơn nữa căn bản không tin Tư Hạ dám gϊếŧ người, giơ tay muốn lôi cái vớ thúi ra.

“Ưm ưm…” Tư Hạ không do dự, giơ tay chém xuống, trên cánh tay của Lâm Niệm Niệm liền xuất hiện một vết thương, đau đến nỗi cô ta phải kêu lên.

Xử lý Lâm Niệm Niệm xong, Tư Hạ lại nhìn về phía Lưu Tinh, Lưu Tinh bị dọa đến choáng váng, không chờ cô động thủ, tháo vớ ra nhét vô miệng.

Tư Hạ: “……”

Cô đã nói mấy người cô gặp được đều là bệnh tâm thần rồi mà!

Còn có người thích ăn vớ thúi?

Kệ đi.

Cô phải báo thù cho cái thảm bị làm bẩn của cô!



Ngoài phòng gác, nam sinh còn lại rất sợ mấy người Tần Niên, không đi theo Lâm Niệm Niệm và Lưu Tinh vào phòng trong.

Hắn thành thật ngồi ở trong góc như cũ, thường thường nhìn về phía mấy người Tần Niên đang thảo luận, thuận tiện lại liếc nhìn cánh cửa phòng trong đang đóng chặt.

Không bao lâu, cửa mở ra.

Tư Hạ từ bên trong đi ra, trên mặt cô thoạt nhìn rất là thoải mái, tò mò đánh giá khắp nơi.

Đối diện với ánh mắt tràn ngập ác ý của Tư Hạ, nam sinh kia lập tức cúi đầu.

Tư Hạ thể xác và tinh thần thoải mái, cô vừa mới hung hăng đánh Lâm Niệm Niệm và Lưu Tinh một trận xong, báo thù cho cái thảm nhỏ của mình.

Sau khi ra ngoài, cô có hơi tò mò về tên bạch nhãn lang dự bị còn lại.

Liền thấy bạch nhãn lang dự đang co rúm ở trong góc.

Tư Hạ nhìn hắn một cái.

Lá gan chỉ có như vậy mà đòi làm bạch nhãn lang cái gì!

Cho dù là bạch nhãn lang dự bị cũng không có suất!



Thành phố D có địa thế bằng phẳng, diện tích rất lớn, xung quanh chỉ có một ngọn núi không cao lắm, hầm trú ẩn được xây dựng dưới mặt đất.

Cửa ra của hầm trú ẩn bị bỏ hoang một bên là ở trong thành phố, một bên là gần ngọn núi nhỏ kia.

Nhưng có hai con đường có thể chọn, một là đường cao tốc, hai là đường nhỏ ở nông thôn.

Tần Niên kiến nghị đi con đường nhỏ.

Mạt thế đột nhiên bùng nổ, trên đường cao tốc khẳng định cũng có người biến thành tang thi.

Hơn nữa tốc độ xe quá nhanh, sau khi bị mất khống chế chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn xe cộ.

Quá nhiều nhân tố chưa biết.

Nhưng nếu đi con đường nhỏ ở nông thôn thì đường đi lại quá quanh co, bọn họ phải quy hoạch lộ tuyến cẩn thận.

Tư Hạ đánh Lưu Tinh và Lâm Niệm Niệm xong, đứng cạnh Tần Niên nhìn nhìn, có chút nhàm chán.

Hay là lại đi đánh tiểu trà xanh với bạch nhãn lang thêm trận nữa để gϊếŧ thời gian?



Lâm Niệm Niệm đang ngồi ở trong góc phòng trong mà khóc.

Cô ta cũng không dám khóc lớn tiếng, sợ chọc cho Tư Hạ quay lại.

Đại khái là cùng nhau ăn qua vớ thúi, Lưu Tinh càng thêm thương tiếc Lâm Niệm Niệm, an ủi cô ta: “Niệm Niệm đừng khóc.”

Nghĩ nghĩ đến cái vớ thúi hoắc, hắn bắt đầu thề: “Tôi thề, lần sau tôi sẽ giặt vớ thật sạch sẽ!”

Nước mắt Lâm Niệm Niệm ngừng lại, không thể tin được tai mình nghe thấy cái gì: “???”

Lần sau sẽ giặt sạch?

Có phải có bệnh hay không?

Còn có lần sau?

Ai mà muốn nhét vớ thúi vào miệng chứ!

Nghĩ vậy, Lâm Niệm Niệm lại nhớ đến cảm ghê tởm khi bị nhét vớ thúi vào miệng, trong lòng cực kỳ hận.

Cô ta không muốn chờ đến khi gặp được ba!

Ngay bây giờ cô ta muốn gϊếŧ chết Lưu Tinh!

Lâm Niệm Niệm lau lau nước mắt, bắt đầu cân nhắc làm thế nào lặng yên không một tiếng động mà xuống tay với Lưu Tinh, gϊếŧ chết hắn.



Tư Hạ chỉ nghĩ nghĩ ở trong lòng, không có tiếp tục đi đánh người.

Cô an an tĩnh tĩnh ngồi bên người Tần Niên, như người không xương nửa tựa vào hắn, bắt đầu sắp xếp lại không gian lộn xộn lại tràn đầy của cô.

Mấy thùng dược phẩm thu được đặt chỉnh chỉnh tề tề ở phía dưới cùng, ở giữa để mấy đồ linh tinh rối loạn, trên cùng là mấy cái thảm nhỏ, chính giữa thảm nhỏ là đại khảm đao cục cưng của cô.

Tư Hạ đặc biệt để đại khảm đao yêu quý ở trên cùng, đảm bảo lúc mình nhìn vào không gian thì sẽ nhìn thấy cục cưng đầu tiên.

Sửa sang lại xong, Tư Hạ cực kỳ vừa lòng, bắt đầu ở trong lòng tự khen bản thân.

Hoàn mỹ!

Cô đúng là thiên tài sắp đặt ~

Vừa lúc Tần Niên bọn họ cũng bàn bạc xong, Tần Niên sờ đầu Tư Hạ đang dựa lên người mình.

“Cô gái nhỏ, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”

“Đã biết, ca ca.” Tư Hạ ngoan ngoãn đứng lên, xung phong nhận việc, “Vậy để tôi đi kêu mấy em kia đi.”

Không thể để những người khác nhìn thấy Lâm Niệm Niệm bị đánh.

Bằng không nhân thiết của cô sẽ tràn ngập nguy cơ!

Vì không để OOC, Hạ - ác bá quyết định lại đi cảnh cáo Lâm Niệm Niệm và Lưu Tinh một chút.