Chương 33: Mẹ Tiểu Trà

Chờ đến khi về tới phòng an ninh, một học sinh tên Lý Nhạc nhìn lấy Lão Lý, nhào tới gọi ba ba, Tư Hạ mới biết vì sao cảm thấy lão Lý quen mắt.

Lão Lý lớn lên không đẹp lắm, Lý Nhạc lớn lên càng khó coi.

Tư Hạ cảm thấy bạch nhãn lang dự bị Lý Nhạc lớn lên quá xấu, cũng không chú ý đến hắn.

“Nhạc Nhạc, con có biết mẹ ở đâu không?” Hai người ôm nhau khóc lóc một lát, Lão Lý xoa đầu con trai, hỏi cậu ta.

“Không biết.” Ở trước mặt Lão Lý, Lý Nhạc rất ngoan ngoãn, hoàn toàn nhìn không ra có tiềm chất trở thành bạch nhãn lang, “Con được các anh đây cứu tới lúc còn đang ở trường học.”

“Vậy con tiếp tục đi theo bọn họ đi.” Lão Lý từ ái sờ đầu Lý Nhạc, trong mắt mang theo ánh sáng quyết tuyệt, “Ba về nhà tìm mẹ con.”

Lý Nhạc lắc đầu liên tục: “Không được, ba à, con cùng đi tìm mẹ với ba.”

Tư Hạ ở bên cạnh xem diễn, nhìn bộ dáng tương thân tương ái của hai cha con, ánh mắt cô tối nghĩa, khó phân biệt cảm xúc.

[Tư Hạ tiểu thư, cô còn có tôi.] Hệ thống trà xanh đã nhận ra Tư Hạ không vui, nó nhìn tư liệu về Tư Hạ, có chút đau lòng: [Nếu không ngại, cô có thể gọi tôi là mẹ Tiểu Trà. ]

Mẹ nhà ngươi!

Ánh mắt Tư Hạ nháy mắt khôi phục ánh sáng: “Trà xanh chết tiệt, ngươi bảo ta kêu ngươi là cái gì?”

Gọi nó là mẹ?

Sao lại không biết xấu hổ như vậy?

[Hạ Hạ à!] Hệ thống trà xanh đổi thành giọng nói của mẹ già hiền từ, tiện hề hề: [Đương nhiên là gọi mẹ Tiểu Trà!]

Mẹ nhà ngươi!

Trà xanh chết tiệt này đúng là không biết xấu hổ!

Tư Hạ nghiến răng, lại muốn chém đầu.



Lão Lý khuyên con trai nửa ngày, nhưng Lý Nhạc quyết tâm muốn cùng hắn trở về tìm mẹ, sợ một mình con trai trộm đi theo hắn sẽ gặp nguy hiểm, vì thế hắn chỉ có thể ngầm đồng ý.

Sau khi cùng Lý Nhạc cảm ơn mấy người Tần Niên, hai người bước lên con đường trở về thành phố.

Tư Hạ nhìn thoáng qua hai gương mặt xấu tương tự nhau của hai người kia lần cuối, vô cùng khó hiểu.

Cái tên mặt xấu kia rõ ràng trước đây không lâu còn bởi vì sợ tang thi mà khóc nhè với bọn họ kia mà.

Sao lúc này lại dũng cảm như vậy?

Cô nghĩ không ra, cũng không làm khó mình, sau khi nhìn hai người rời đi, vào phòng trong.

Cô còn hai cái thảm nhỏ chưa có lấy đâu!



Lâm Niệm Niệm đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị kéo từ trên giường xuống.

Cô ta hơi ngây ra.

“Ai cho hai cái đồ dơ bẩn ngủ trên thảm của tôi?”

Mấy người Tần Niên ở phòng gác đang vội vàng quy hoạch lộ tuyến, Tư Hạ tiến vào nhìn thấy tiểu trà xanh đang nằm trên thảm của cô liền tiện tay đóng cửa lại.

Giờ phút này không cần lo lắng bị OOC, cô bắt đầu thả bay bản thân.

Chủ yếu là Tư Hạ thật sự tức giận!

Cô chỉ để dành tổng cộng mười cái thảm nhỏ, mỗi một cái thảm cô đều yêu quý.

Hai cái thảm trải trên giường là do Tư Hạ cố ý chuẩn bị cho Tần – Ngựa – Niên và cô.

Về sau ngủ ở chỗ khác cũng định trải hai tấm thảm này.

Nhưng hiện tại, thảm nhỏ âu yếm của cô thế nhưng lại bị tiểu trà xanh và bạch nhãn lang dự bị, hai cái đồ dơ bẩn này ngủ?

Tư Hạ nổi giận, Lâm Niệm Niệm bị Tư Hạ kéo xuống mặt đất càng tức giận.

Cô ta nhìn thoáng qua Lưu Tinh cũng đồng thời bị ném trên mặt đất lại im lặng không lên tiếng, rụt rụt về phía sau hắn: “Sao cô lại keo kiệt vậy? Không phải chỉ là nằm trên thảm của cô ngủ một chút thôi sao, có phải chuyện lớn gì đâu?”

Không phải chỉ ngủ một chút trên thảm của cô?

Ngủ trên thảm yêu quý của cô, còn đánh rắm như vậy?

Tư Hạ siết chặt nắm tay.