Chương 35: Trừng mắt dưỡng thần

Vẫn là do Sùng Nhất Tinh lái xe.

Trên xe giáo vụ, Tư Hạ bá chiếm băng ghế cuối cùng, móc ra cái thảm nhỏ từ trong ba lô đắp lên, nằm cong gối, thập phần an tường.

Tần Niên ngồi ở vị trí phía trước cô, thường thường nhìn về phía Lâm Niệm Niệm.

Hắn ngửi thấy được mùi máu tươi như có như không.

Dường như nghĩ tới chuyện gì, hắn quay đầu lại nhìn về phía Tư Hạ đang nằm an tường.

Sau đó bị hoảng sợ.

Tư Hạ trừng mắt lớn đôi mắt đào hoa, nhìn chằm chằm trần xe, không nói một lời.

Giống y như là chết không nhắm mắt.



[Tư Hạ tiểu thư!] Hệ thống trà xanh tuy rằng thường xuyên bộ dạng giống thi thể của Tư Hạ, nhưng vẫn là bị dọa, nó bắt đầu thét chói tai: [Cô đang làm gì vậy,Tư Hạ tiểu thư?]

Nữ nhân xấu xa!

Giả làm thi thể càng ngày càng giống!

Thật là dọa thống!

Tư Hạ vẫn duy trì tư thế trừng lớn mắt, ở trong lòng trả lời trà xanh chết tiệt: “Đương nhiên là đang trừng mắt dưỡng thần.”

Trà xanh chết tiệt thì biết cái gì?

Trừng mắt dưỡng thần mà cũng không hiểu?

Thật không có văn hóa!

Hệ thống trà xanh: […… ]

Trừng mắt dưỡng thần?!

Cái đồ chơi gì?

Nó chỉ nghe nói qua nhắm mắt dưỡng thần!

Quả nhiên nữ nhân xấu xa chính là cái bệnh tâm thần!

Hệ thống trà xanh lại nhìn thoáng qua Tư Hạ, không nhịn nổi.

Bệnh tâm thần, bệnh tâm thần, bệnh tâm thần!



Lâm Niệm Niệm chú ý tới Tần Niên thỉnh thoảng nhìn cô ta, trong lòng vui vẻ, nháy mắt đã ném mấy lời uy hϊếp của Tư Hạ lúc gần đi ra sau đầu.

Đồng phục vốn mặc trên người lúc ở Nhất Trung đã cho mấy người Tần Niên, hiện tại cô ta đang mặc bộ đồ cho người già màu đen mà Lưu Tinh lấy được ở siêu thị Phúc Đáo.

Lâm Niệm Niệm làm bộ lơ đãng nâng tay lên, tay áo rộng thùng thình trượt xuống, một miệng vết thương thật dài trên cánh tay lộ ra.

Tần Niên đương nhiên là thấy được vết thương trên tay cô ta, trong lòng lạnh lẽo, quay đầu lại nhìn Tư Hạ đang trừng mắt dưỡng thần.

Quan tâm hỏi cô: “Cô gái nhỏ, cô lại bị khi dễ?”

Giọng của hắn cũng không đè thấp, Lâm Niệm Niệm đương nhiên nghe được, sắc mặt cô ta tức khắc cứng đờ.

Mù sao?

Người bị thương chính là cô ta!

Bị khi dễ chính là cô ta!

Có phải đầu óc Tần Niên không bình thường hay không?!

Tư Hạ chớp chớp mắt, không rõ nguyên do: “Hả?”

Tần Niên nghĩ đến bộ dáng sau khi lên xe, nằm ở băng ghế cuối, trừng lớn mắt, không nói lời nào của Tư Hạ, trong lòng càng cảm thấy cô bị ủy khuất.

Thương tiếc mà sờ sờ đầu Tư Hạ: “Chịu ủy khuất thì nói cho ca ca, ca ca ra mặt cho cô.”

Hả?

Ủy khuất cái gì?

Tư Hạ khó hiểu.

Cô chỉ trừng mắt dường thần một lát, sao lại chịu ủy khuất rồi?