Chủy thủ của mấy người Tần Niên là dùng nguyên liệu đặc biệt để chế tác, sắc bén lại không dễ hỏng.
Tư Hạ cầm góc áo xoa xoa chủy thủ, chủy thủ phiếm hàn quang làm cô thập phần vừa lòng.
Sau đó Tần Niên ở xa xa vẫn luôn nhìn chăm chú Tư Hạ liền nhìn thấy cô gái nhỏ lau khô chủy thủ, so so vào cổ của mình.
!!!
Cô gái nhỏ muốn làm gì?
Chỉ kéo cái chăn của cô ấy để lại đàng hoàng thôi mà, không đến mức nháo đến nỗi tự sát chứ?
Cả người Tần Niên căng thẳng, không dám nói lời nào, sợ kí©h thí©ɧ tới cô gái nhỏ.
Hệ thống trà xanh: […… ]
A a a, quả nhiên là y như nó nghĩ!
Nữ nhân xấu xa lại lấy chuyện chém đầu uy hϊếp nó!
-
[Tôi sai rồi.] Dưới sự uy hϊếp chém đầu của Tư Hạ, trà xanh hệ thống khôi phục âm thanh điện tử lạnh băng vốn có, ngoan ngoãn nhận lỗi với Tư Hạ, [Tôi không nên ghi trộm giọng làm nũng của Tư Hạ tiểu thư, tôi sai rồi.]
Tư Hạ thưởng thức chủy thủ: “Có thể tăng lớn không gian cho ta hay không?”
Nếu là nghe được câu trả lời phủ định, cô sẽ chém đầu tại chỗ cho hệ thống trà xanh xem.
[Đã mở ra nhiệm vụ đặc biệt, Tư Hạ tiểu thư hãy thu thập hai hộp dược phẩm, sau khi nhiệm vụ thành công, khen thưởng không gian mở rộng gấp đôi, nhiệm vụ thất bại tiến hành trừng phạt điện giật cấp 5.]
Hệ thống trà xanh sống không còn gì luyến tiếc, chỉ có thể tượng trưng mà phát ra một cái nhiệm vụ.
Nhưng có thể nhìn ra, cấp độ trừng phạt là sự quật cường cuối cùng của nó!
Tư Hạ vừa lòng, cười tủm tỉm trả lại chủy thủ cho Tần Niên.
Bởi vì không gian sắp mở rộng, cô nhìn ai cũng thấy thuận mắt hơn.
Tư Hạ cũng không so đo chuyện Tần Niên kéo thảm của cô, ngọt ngào nói lời cảm tạ: “Cảm ơn chủy thủ của ca ca.”
Tần Niên thật cẩn thận nhìn thoáng qua cổ của cô, trắng nõn bóng loáng, không có một chút miệng vết thương
Hắn rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: “Cô gái nhỏ, cô cần chủy thủy làm gì vậy?”
Đương nhiên là dùng để chém đầu uy hϊếp trà xanh chết tiệt đó.
Trong lòng Tư Hạ nghĩ vậy, ngoài miệng trả lời hắn: “Tôi rất thích chủy thủ của ca ca, cảm thấy nếu dùng gϊếŧ tang thi sẽ rất tốt.”
À, thì ra cô gái nhỏ khoa tay múa chân với cái cổ của mình là muốn gϊếŧ tang thi sao?
Tần Niên tự cho là đã hiểu ý tưởng của cô gái nhỏ, lấy chủy thủy bên hông đưa cho Tư Hạ: “Vậy tặng cho cô gái nhỏ.”
Tư Hạ căn bản không nghĩ tới còn có thể có thu hoạch ngoài ý muốn, lần này thật sự có chút kinh hỉ: “Thật không ca ca?”
Tần Niên xoa đầu cô, vô cùng cưng chiều: “Đương nhiên, cô thích cái gì tôi cũng cho cô hết.”
Hắn ở trong lòng trộm bổ sung.
Bao gồm cả tôi.
-
Từ sau khi hoàn toàn tiếp nhận Tư Hạ, hơn nữa cho rằng Tần Niên và Tư Hạ là song hướng lao tới, Sùng Nhất Tinh trải qua cuộc sống vui vẻ khi đu cp.
Giờ phút này trộm nhìn hành động giữa Tư Hạ và Tần Niên, trong lòng hắn đang thét chói tai.
Hỗ động giữa cặp đôi nhỏ quá ngọt ngào!
Quả nhiên đu cp là vui vẻ nhất!
Hắn không chỉ tự đu cp, còn dùng khuỷu tay chọc chọc Lạc Ngang bên cạnh, muốn kéo hắn vào trận doanh đu cp.
“Nhìn thấy không? Niên ca và Hạ Hạ hai người ngọt ngào quá!”
“Ngọt cái gì?” Lạc Ngang nghi hoặc khó hiểu.
“Chẳng lẽ hai người Hạ Hạ và Niên ca đang……?” Ngụy Diên An cũng thò lại, hai cái ngón tay cái chạm chạm.
Sùng Nhất Tinh khẳng định: “Đúng vậy, cậu nghĩ không sai!”
Lạc Ngang: “???”
Sao hắn chẳng hiểu cái gì cả?
Hắn bị cô lập sao?