Chương 30: Ngoại trừ cưng chiều không có cách nào khác.

Hai mươi phút sau.

Sử Bình An rốt cuộc đã dùng lưỡi cưa nhỏ cưa xong cái khóa, hắn vô cùng tự hào mà chạy đến bên cạnh Tư Hạ.

Giống một con đại cẩu đang chờ được khích lệ: “Hạ Hạ, tôi mở được khóa rồi.”

Tư Hạ khen hắn một câu qua loa có lệ: “Oa, Bình An ca ca thật là lợi hại.”



Tư Hạ dẫn đầu đi đến chỗ thùng đựng hàng, thuốc đều để trong thùng, cô tùy tay thu một thùng thuốc vào không gian.

[Chúc mừng Tư Hạ tiểu thư, nhiệm vụ đặc biệt đã hoàn thành, khen thưởng không gian mở rộng gấp đôi, khen thưởng đã phát, mời Tư Hạ tiểu thư kiểm tra và nhận.] Hệ thống trà xanh hữu khí vô lực chúc mừng hai câu, sau đó liền ẩn thân.

Hỏi # có cái ký chú vô cớ gây rối thích chém đầu phải làm sao bây giờ? #

Cảm ơn.

Ngoại trừ cưng chiều không còn cách nào khác.

Tư Hạ mới mặc kệ sống chết của trà xanh chết tiệt, nghe thấy khen thưởng đã phát, cô nhìn không gian biến lớn gấp đôi, vừa lòng bắt đầu thu dược phẩm.

Ở mạt thế chết chết sống sống nhiều lần như vậy, Tư Hạ rõ ràng hơn bất kì ai.

Mạt thế, thuốc men còn quý giá hơn cả đồ ăn.

Giai đoạn đầu là lúc tang thi yếu nhất, nhưng cho dù là người sống sót, hay là phía chính phủ, đầu tiên đều đi thu thập thức ăn, nước uống.

Rốt cuộc vào lúc tang thi mới vừa bùng nổ, cho dù là ai lần đầu trải qua đều rất hoảng loạn, khẳng định là sẽ ưu tiên suy xét đến việc thu thập những thứ dùng để sinh tồn, trong đó ắt không thể thiếu thức ăn, nước uống.

Sau đó nhân loại dần thích ứng với tang thi, thiên tai lại bắt đầu, mưa dầm liên tục một tháng trời, tuy rằng không phải là mưa to, nhưng nhiệt độ không khí vẫn luôn không ổn định.

Việc này dẫn đến gần một nửa người sống sót đã sinh bệnh.

Hơn nữa đều là những bệnh rất nhẹ trước mạt thế.

Bị cảm, phát sốt linh tinh.

Nhưng không có thuốc trị liệu, hơn nữa do nguyên nhân thời tiết và cả tâm lý, một căn bệnh cảm mạo nếu kéo dài có thể lấy mạng người.

Chờ đến khi những người sống sót rốt cuộc nhận ra dược phẩm cũng là vật tư rất quan trọng thì tang thi đã mạnh lên nhiều.

Đương nhiên cũng có những người sống sót có thuốc men, nhưng chỉ là số ít.

Có một lần sau khi sống lại Tư Hạ liền đi căn cứ gần đó. Cô đã gặp qua việc một viên thuốc trị cảm phổ phổ thông thông bán ra với giá trăm cân lương thực.

Sau đó, những người người sống sót bắt đầu lục tục thức tỉnh dị năng, tình huống mới tốt dần lên.

Tư Hạ sống lại quá nhiều lần, tuy rằng cũng bị đói chết nhiều lần, nhưng còn lại đại đa số đều ở trạng thái không thiếu lương thực.

Cô cất trữ thuốc men cũng không phải vì đổi lương thực, chỉ là để cho yên tâm.



Mấy người Tần Niên rất ăn ý mà không có đến chỗ thùng đựng hàng, để lại tất cả thùng đựng dược phẩm cho Tư Hạ.

Bọn họ cũng đều biết ba lô Tư Hạ có thể đựng được rất nhiều, cũng biết Tư Hạ có bí mật của mình.

Nhưng xuất phát từ tôn trọng, ai cũng không có hỏi.

Mấy người an an tĩnh tĩnh đợi, cũng không ai nói chuyện, đều đang đợi Tư Hạ ra ngoài.

Chỉ có hai người Sùng Nhất Tinh và Ngụy Diên An thường thường làm mặt quỷ với đối phương.

Sử Bình An đứng ở giữa hai người bọn họ, không rõ nguyên do: “Mắt hai người bị chuột rút?”

Sùng Nhất Tinh dừng giao lưu với Ngụy Diên An, vỗ vỗ bả vai Sử Bình An, ý vị thâm trường nói: “Bình An à, cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện giao lưu giữa các anh.”

Sử Bình An vừa nghe, nhe răng nhếch miệng: “Đánh rắm, Ngụy Diên An không lớn hơn tôi bao nhiêu!”



Phòng an ninh.

Ba người Lâm Niệm Niệm không theo Tần Niên bọn họ cùng đi nhà xưởng.

Ngủ trên mặt đất hai ngày, Lâm Niệm Niệm đau lưng mỏi eo.

Chờ khi Tần Niên bọn họ vừa ra ngoài, cô ta lập tức đi vào bá chiếm giường phòng trong.

Tư Hạ chỉ cất cái thảm nhỏ của cô, thảm trải tầng trên tầng dưới vẫn còn ở đó.

Lâm Niệm Niệm nằm xuống thảm, vừa mới chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Lưu Tinh đã theo tới.

“Niệm Niệm, nhích vào bên trong ngủ đi.” Lưu Tinh ái muội mà vỗ vỗ Lâm Niệm Niệm, “Tôi cũng ngủ một lát.”

Lâm Niệm Niệm vốn dĩ chính là vì tránh né Lưu Tinh mà đi vào: “……”

Sao hắn ta lại vào đây?

Âm hồn không tan!

Cô ta có chút không tình nguyện: “Lưu Tinh ca ca, tầng trên còn có chỗ.”

Lưu Tinh cười hắc hắc hai tiếng: “Tôi biết, nhưng tôi muốn ngủ với Niệm Niệm.”

Thấy Lâm Niệm Niệm không dao động, hắn cúi đầu, giống một chú chuột đáng thương: “Niệm Niệm không muốn ngủ cùng tôi sao?”

Lâm Niệm Niệm nghĩ trên đường còn phải dựa vào Lưu Tinh ra mặt thay cô ta, chỉ có thể không tình nguyện nhích vào bên trong nhường chỗ.

Lưu Tinh bò lên trên giường, ôm lấy Lâm Niệm Niệm, thoải mái dễ chịu bắt đầu ngủ.

Lâm Niệm Niệm oán hận nhìn thoáng qua Lưu Tinh đã nhắm mắt lại ngủ, ngửi thấy mùi hôi hám trên người hắn truyền đến.

Giờ phút này nỗi ghét hận đối với hắn thậm chí đã vượt qua Tư Hạ.

Cô ta nhất định phải nói ba gϊếŧ chết anh ta!