Chương 27: Song hướng lao tới

Một đêm này, Lâm Niệm Niệm cũng ngủ không ngon.

Cô ta ngủ ở phòng canh gác, tối hôm qua Tần Niên bọn họ ra ra vào vào, Lâm Niệm Niệm sợ ngủ rồi sẽ bị bọn họ quăng ra ngoài.

Vẫn luôn không dám ngủ.

Một đêm không ngủ ngon, sắc mặt Lâm Niệm Niệm cực kém.

Lưu Tinh ngồi một bên ăn xong bữa sáng, nhìn thấy bộ dạng của cô ta, hỏi hai câu.

Sau khi biết được Lâm Niệm Niệm vì sợ mấy người Tần Niên quăng ra ngoài nên cả đêm không ngủ ngon, ánh mắt hắn lóe lóe.

Kéo người đến ôm mà an ủi: “Niệm Niệm, thời gian này chúng ta chớ chọc bọn họ là được. Chờ đến khi gặp được ba của cậu, cậu muốn xử lý bọn họ như thế nào mà chẳng được.”

Lâm Niệm Niệm ở trong ngực hắn, cúi đầu, sắc mặt có chút khó coi: “Tôi biết rồi, Lưu Tinh ca ca.”

Nàng cơ hồ là chịu đựng ghê tởm mà nói ra lời này.

Lưu Tinh lớn lên khó coi, trên người cũng có chút hôi hám.

Nhưng hiện tại cô ta không có người nào khác để dựa vào, hai nam sinh còn lại trông còn không bằng Lưu Tinh.

Trong lòng Lâm Niệm Niệm không khỏi bắt đầu oán hận Tần Niên.

Đều do hắn!

Nếu là hắn đối xử với cô ta tốt một chút, cô ta hà tất phải lấy lòng loại mặt hàng như tên Lưu Tinh này chứ?

Chờ gặp được ba, cô ta nhất định phải gϊếŧ chết bọn họ!

Bao gồm cả Lưu Tinh!

Lưu Tinh không hề biết trong lòng Lâm Niệm Niệm đang nghĩ lúc gặp được ba, cô ta sẽ gϊếŧ chết hắn như thế nào.

Hắn chịu để cho Lâm Niệm Niệm lấy lòng, nguyện ý ra mặt giúp Lâm Niệm Niệm chẳng qua là vì ba cô ta.

Hơn nữa ở trong trường học của bọn họ,Lâm Niệm Niệm là nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh.

Đã từng là nữ thần, lại có thể bị người như hắn ôm vào trong ngực như vậy, Lưu Tinh vô cùng đắc ý.

Thậm chí trong lòng hắn còn ẩn ẩn cảm kích tang thi xuất hiện.



Tư Hạ tỉnh ngủ có chút không vui.

Cái thảm nhỏ che đầu cô lại bị người ta kéo xuống.

Hỏi trà xanh chết tiệt, trà xanh chết tiệt cũng không nói cho cô là ai kéo.

Vì thế Tư Hạ càng không cao hứng, chỉ chỉ lung tung ở không trung, hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày khiếu nại trà xanh chết tiệt một lần.

Phiền muốn chết!

Không biết là cái tên biếи ŧɦái nào kéo thảm của cô!

Đêm nay ngủ cô sẽ lấy cái khăn quàng trùm lên đầu!

Tư Hạ dậy muộn, trong phòng còn lại mỗi một mình Sùng Nhất Tinh, nhìn thấy cô dậy, cười tủm tỉm chào hỏi: “Chào buổi sáng nha, Hạ Hạ!”

Tư Hạ liếc hắn một cái, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà trả lời: “Chào buổi sáng, ca ca.”

Nói xong liền quay đầu mặt vô biểu tình mà thu cái thảm nhỏ trên người vào không gian.

Chào cái gì mà chào?

Cười cái gì mà cười?

Không nhìn thấy tâm tình cô không tốt sao?

Sùng Nhất Tinh nhìn thấy cô biến sắc mặt, cũng không thèm để ý, ngược lại còn cười cười.

Xem ra quả nhiên là nhằm vào người nha!

Nghĩ lại cách Tư Hạ đối xử với mỗi người bọn họ, Sùng Nhất Tinh đưa ra kết luận.

A, thì ra cùng Tần Niên là song hướng lao tới!



Ăn xong cơm sáng, mấy người Tần Niên đi ra ngoài từ sớm đã trở về.

Bọn họ thức dậy liền trực tiếp đi ra ngoài xem xét hoàn cảnh ở trung tâm hậu cần.

Trong tay Sử Bình An cầm một tờ giấy, nhìn thấy Tư Hạ liền cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, Hạ Hạ.”

Tư Hạ hữu khí vô lực: “…… chào buổi sáng, ca ca.”

Đừng chào hỏi gì cô!

Cô không tìm được kẻ kéo thảm, tâm tình không tốt!

Ngụy Diên An cũng thò lại: “Chào buổi sáng, Hạ Hạ.”

Tư Hạ: “…… chào buổi sáng, ca ca.”

A!

Phiền muốn chết!

Người cuối cùng tiến vào là Tần Niên, Tần Niên dùng khăn giấy ướt xoa xoa tay, sờ đầu Tư Hạ theo thói quen.

Tư Hạ cúi đầu, mắt trợn trắng, không nói chuyện.

“Làm sao vậy cô gái nhỏ?” Tựa hồ là đã nhận ra cái gì, Tần Niên cúi mình, nhìn Tư Hạ hỏi cô: “Tâm tình không tốt sao?”

A!

Rốt cuộc cũng có người phát hiện tâm tình cô không tốt!

Tư Hạ trong lòng thoải mái một chút, bắt đầu phun tào: “Ca ca, tối hôm qua không biết ai kéo cái thảm nhỏ của tôi xuống, thật là biếи ŧɦái!”

Nghe cô phun tào, Tần - Biếи ŧɦái - Niên mất tự nhiên mà xoa đầu cô: “Là tôi kéo xuống.”

Cái gì?

Tư Hạ không thể tin được mà nhìn về phía Tần Niên.