Chương 26: Sùng Nhất Tinh rối rắm

Cho đến khi đã nằm lên ván giường Lạc Ngang trải sẵn, Sùng Nhất Tinh vấn còn cảm thấy hơi hoảng hốt.

Vấn đề trong lòng hắn vốn định hỏi giờ đây đã không còn quan trọng nữa.

Hiện tại quan trọng nhất chính là.

Tần Niên vậy mà lại nói hắn động tâm?

Cho dù là Lạc Ngang tính cách quái gở nói lời này, Sùng Nhất Tinh cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.

Nhưng nói lời này vậy mà lại là Tần Niên, người mà bọn họ cùng công nhận sẽ sống chung với nhiệm vụ cả đời?

Tần Niên lớn lên soái, năng lực cũng mạnh.

Lần nào cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, rất được cấp trên coi trọng.

Nhưng cũng vì được coi trọng, dẫn tới trong lòng Tần Niên gần như chỉ có nhiệm vụ.

Giống như lần này, vốn dĩ bọn họ có thể trực tiếp mặc kệ Lâm Niệm Niệm, rời khỏi thành phố D.

Nhưng cấp trên nói đây là nhiệm vụ.

Cho nên Tần Niên mới có thể mang theo bọn họ bất chấp sinh mệnh nguy hiểm đến Nhất Trung cứu Lâm Niệm Niệm.

Sùng Nhất Tinh sở dĩ sẽ tìm Tần Niên hỏi chuyện, cũng là vì ban ngày Tần Niên không ngăn cản Sử Bình An quăng Lâm Niệm Niệm ra ngoài.

Cũng không phải hắn không thấy phiền Lâm Niệm Niệm, nhưng quăng Lâm Niệm Niệm ra ngoài tương đương với nhiệm vụ thất bại.

Hắn không nghĩ tới vị trí của Tư Hạ ở trong lòng Tần Niên còn quan trọng hơn nhiệm vụ.

Sùng Nhất Tinh ban đầu cho rằng Tần Niên đối xử tốt với Tư Hạ là xuất phát từ cảm kích, rốt cuộc nếu không phải Tư Hạ xuất hiện, như vậy kết quả chờ đợi bọn họ không phải bị nhốt chết ở trong phòng học, chính là sau khi lao ra ngoài sẽ có người hy sinh.

Hắn cũng cảm kích Tư Hạ, nhưng cảm kích thì cảm kích, đối với sự xuất hiện đột nhiên của Tư Hạ, trong tâm hắn vẫn luôn có hoài nghi.

Cho nên mới có buổi nói chuyện đêm nay.

Nhưng không nghĩ tới, kết quả cuộc nói chuyện vượt xa tất cả những gì hắn dự đoán.

Sùng Nhất Tinh bị một đống chuyện nghĩ không thông tra tấn đến nỗi ngủ không được, mà Sử Bình An đang ngủ ngon lành bên cạnh hắn cũng bị hắn lăn qua lộn lại tra tấn cho ngủ không được.

“Tinh ca, anh đừng nhúc nhích!” Lần thứ tư bị đánh thức, Sử Bình An thống khổ mà khẩn cầu.

Sùng Nhất Tinh nghe giọng hắn ánh mắt sáng lên.



Sao trời vẫn đẹp như thế.

Nhưng tâm tình của Sử Bình An thì không đẹp.

Hắn ngáp một cái, xoa đôi mắt có chút suy sụp: “Tinh ca, không ngủ được kêu em ra đây làm gì? Bên ngoài rất nguy hiểm đó!”

Sùng Nhất Tinh mặc kệ hắn oán giận, lại châm điếu thuốc.

Đối mặt với Sử Bình An, hắn nói chuyện thẳng thắn hơn rất nhiều: “Cậu cảm thấy Tư Hạ thế nào?”

“Tốt nha.” Sử Bình An buồn ngủ không chịu nổi, trả lời theo bản năng, “Con người Hạ Hạ đặc biệt tốt, vừa cho chúng ta đồ ăn, vừa chỉ đường cho chúng ta, chỉ là hơi quá thiện lương.”

Trả lời xong, hắn rốt cuộc tỉnh táo: “Làm sao vậy Tinh ca, anh không thích Hạ Hạ sao?”

“Không có gì là không thích, chỉ là cảm thấy sự xuất hiện của cô ấy có chút khả nghi.” Sùng Nhất Tinh nhàn nhạt giải thích một câu.

Rốt cuộc Tư Hạ là đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, không thể làm hắn không nghĩ nhiều.

Sử Bình An lúc này mới hiểu ý của Sùng Nhất Tinh, cũng lý giải tâm tình của hắn.

Trước mạt thế, năm người bọn họ thường xuyên cùng nhau đi làm nhiệm vụ.

Sùng Nhất Tinh thận trọng, chuyện gì cũng suy nghĩ cẩn trọng, cũng là do nhiệm vụ của bọn họ đều rất đặc biệt.

Nhưng hiện tại là mạt thế.

Sử Bình An chỉ nói một câu: “Ở cái thế đạo này, cô ấy tiếp cận chúng lại có thể có mục đích gì được?”

Một câu vô cùng đơn giản.

Làm cho những điều Sùng Nhất Tinh rối rắm thật lâu được thông suốt.

Đúng vậy.

Đã mạt thế.

Tư Hạ tiếp cận bọn họ có thể có được chỗ tốt gì?

Cầu bảo hộ sao?

Ban ngày cô ấy đối phó với con tang thi trẻ con kia, thân thủ thoạt nhìn cũng không quá yêu cầu bảo hộ.

Nhằm vào người sao?

Vậy khẳng định cũng không nhằm vào hắn.

Chỉ cần xác định cô ấy đối bọn họ không có ý xấu, thế thì tiếp thu cô ấy có sao chứ?

Sùng Nhất Tinh buông khúc mắc, cười vỗ vỗ bả vai Sử Bình An: “Trở về ngủ đi.”

Sử Bình An trừng hắn một cái, bước nhanh vào phòng.