Chương 25: Ba lô đựng được ván giường không phải là chuyện rất hợp lý sao?

Chờ đến khi mấy người Lâm Niệm Niệm không tình nguyện mà quét tước sạch sẽ phòng trong, Tư Hạ mới xách theo ba lô của mình đi vào phòng.

Không khí bên trong vẫn còn khá hôi, nhưng cũng không khó chấp nhận như lúc nãy.

Tư Hạ cũng không chê, cô đã từng ngủ ở giữa bầy tang thi, hiện giờ nơi này so với lúc đó đã tốt hơn nhiều.

Giường phòng trong là giường tầng, tầng trên không có người nằm, vốn là để mấy đồ vật linh tinh. Tư Hạ để bọn họ thu dọn hết mang ra ngoài. Cô móc từ trong không gian ra một cái thảm nhỏ, trải trên giường tầng trên.

Sau đó vẫy vẫy tay với Tần Niên đang đứng nhìn cô nãy giờ: “Ca ca, đêm nay anh cũng ngủ ở đây đi.”

Tần Niên sửng sốt một chút: “Hả?”

Hắn đột nhiên nhớ tới cái ôm với Tư Hạ ở nhà trẻ lúc chiều, tự nhiên mặt đỏ lên.

Tư Hạ không biết hắn đang nghĩ đến mấy chuyện lung tung rối loạn, trèo từ tầng trên xuống, lại móc ra từ ba lô một cái thảm nhỏ, trải sẵn cho Tần Niên.

Trải xong, vỗ vỗ tay: “Anh ngủ ở đây.”

Tư Hạ cảm thấy Tần Niên quá đáng thương, tối hôm qua một mình cô bá chiếm giường trong phòng an ninh. Tần Niên đáng thương chỉ có thể ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi.

Hiện tại, vì trà xanh chết tiệt mà không thể gϊếŧ tang thi, về sau còn phải dựa vào Tần Niên bảo hộ cô.

Nếu muốn ngựa chạy dù sao cũng phải cho ngựa ăn cỏ đi.

Tần Niên nhìn động tác của cô, lúc này mới phản ứng lại.

Thì ra không phải ngủ chung một giường……

Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút mất mát.



Sau khi ăn vài thứ, mấy người Sử Bình An cũng bị Tư Hạ kêu vào phòng trong.

Sau đó bọn họ tận mắt nhìn thấy Tư Hạ móc từ trong ba lô ra mấy cái ……

Ván giường?

Sử Bình An nghi hoặc mà chỉ vào ván giường hỏi Tư Hạ: “Hạ Hạ, ba lô của cô còn có thể để được ván giường?”

Tư Hạ gật đầu như thật: “Đúng vậy ca ca, của anh không thể sao?”

Hả?

Của hắn hẳn là nên đựng được sao?

Sử Bình An càng nghi hoặc.

Trong mắt Tần Niên tất cả đều là ý cười, hắn vỗ vai Sử Bình An, vô cùng nghiêm túc mà hỏi hắn: “Ba lô đựng được ván giường không phải là chuyện rất hợp lý sao?”

Hợp lý sao?

Lần này ngay cả Ngụy Diên An đều bắt đầu hoài nghi bản thân.

Sùng Nhất Tinh nhìn Tư Hạ một cái, đối với Tần Niên muốn nói lại thôi.

Nhưng thật ra Lạc Ngang rất nhanh đã chấp nhận chuyện ba lô để được ván giường, nhận ván giường trong tay Tư Hạ bắt đầu trải trên mặt đất.

Bọn họ đêm nay sẽ ngủ dưới đất.



Bầu trời đêm ở trung tâm hậu cần đầy sao.

Dưới sao trời, Sùng Nhất Tinh dựa vào xe giáo vụ, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi.

Thuốc lá là ban ngày lấy được ở siêu thị Phúc Đáo.

Hắn đưa gói thuốc cho Tần Niên, Tần Niên xua tay từ chối.

“Buổi tối ngủ cùng một phòng với cô gái nhỏ, hút thuốc không tốt lắm.”

Sùng Nhất Tinh không nói gì, nhét gói thuốc vào túi lại.

Chờ đến khi hút xong một điếu thuốc, Sùng Nhất Tinh đột nhiên mở miệng hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Anh không cảm thấy có vấn đề sao?”

Tuy rằng hắn nói không đầu không đuôi, nhưng Tần Niên cũng hiểu được ý của hắn.

Hắn không nói, duỗi tay lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, đốt lên.

Sùng Nhất Tinh: “……” Không phải nói là không hút sao?”

Tần Niên thở ra một ngụm khói, sương khói lượn lờ, che khuất tất cả cảm xúc trong đáy mắt của hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, đã cảm thấy tôi từng quen cô ấy rất lâu.”

“Nhất Tinh, tôi động tâm.”

“Phải nói là tôi đối với cô ấy nhất kiến chung tình.”

“Bản thân tôi cũng không biết vì sao sẽ động tâm với một cô gái nhỏ.”

Nghe được lời của Tần Niên, Sùng Nhất Tinh choáng váng.

Hắn moi moi lỗ tai, tựa hồ không thể tin được mình nghe thấy cái gì.

Nhất kiến chung tình?

Tần Niên?