Chương 3-2. Nghi Ngờ

Đó là một con búp bê vải cỡ vừa, trông rất kỳ dị nhưng cũng rất dễ thương, đặc biệt là đôi mắt thủy tinh rất ưa nhìn nên được Đồ Mộng đặt trên bàn làm việc, ngay trước giường.

“Ồ, tôi cũng thấy giống đồ của con gái, nhưng cái này là do Nguyệt Sanh mua tặng tôi, nên tôi để trên bàn làm việc… Có vấn đề gì sao?” Đồ Mộng không biết tại sao, nhưng anh thấy nam nhân trẻ tuổi này còn sâu sắc và đáng sợ hơn chú Vương, vì vậy anh chú ý đến những gì Thịnh Hoàng nói nhiều hơn chút.

Thịnh Hoàng nhẹ nhàng đặt con búp bê vải trở lại chỗ cũ, thờ ơ nói: “Không có gì, chỉ thấy khá đẹp.”

“Được rồi, ở đây không có vấn đề gì, chúng ta sang phòng tiếp theo thôi.” Chú Vương lại viết những dòng chữ gì đó vào tài liệu trên tay, rồi ra hiệu cho Đồ Mộng dẫn đường sang phòng tiếp theo.

Cũng là một căn phòng bình thường đến không thể bình thường được nữa, căn phòng của Đồ Nguyệt Sanh cũng giống như phòng của anh cậu, màu sắc thuần khiết, trang trí đơn giản, không có đồ trang trí thừa thãi. Chỉ có Đồ Mộng rảnh rỗi nên cố tình trang trí một ít đồ vật nhỏ.

Thịnh Hoàng bước đến một tủ sách nhỏ hơn so với phòng của Đồ Mộng một chút, nhìn những hàng giấy chứng nhận đạt giải đặt trên đó, đáy mắt hơi đọng lại màu sắc, sau đó nhìn máy tính để bàn trong góc, hỏi, “Em trai của cậu có vẻ rất thông minh ...”

“Ừ.” Đồ Mộng vừa nói đến cái này, trên mặt kiền lộ ra nụ cười rất đẹp, khuôn mặt bình thường ban đầu có thêm vài phần tư sắc, “Từ nhỏ Nguyệt Sanh đã thông minh hơn những đứa trẻ khác, đạt rất nhiều giải thưởng. Dù không được học ở trường bình thường như những đứa trẻ khác, nhưng em ấy còn biết nhiều thứ hơn cả tôi ... Chiếc máy tính đó là do em ấy tự lắp ráp đó.”

"Ồ? Chỉ số IQ cao như vậy... "Thịnh Hoàng lẩm bẩm… Giọng anh ta rất nhỏ, nhưng lời nói của anh ta lại khiến người phải suy nghỉ…

Chua Vương vừa nghe đã nói," Nói như vậy, chúng ta đang nghi ngờ rằng kẻ gϊếŧ người trong vụ án này cũng là một người có chỉ số IQ cao, bị rối loạn nhân cách chống đối xã hội, khả năng là do cùng một thủ phạm với hai vụ án lần trước. "

Đồ Mộng vừa nghe hai cảnh sát nghi ngờ Nguyệt Sanh chỉ vì cậu thông minh, anh lập tức khó chịu, ngữ điệu cũng không tốt lắm: “Em trai của tôi mới mười lăm tuổi!”

“Tôi biết.” Thịnh Hoàng nhẹ giọng nói, “Chúng tôi không có ác ý, chỉ là suy đoán mà thôi, chứng cứ ngoại phạm của em trai anh...quá hoàn hảo… giống như của anh vậy.”

Dù lời này coó chút khó xử, nhưng Đồ Mộng cũng không nói gì.

Sau khi đưa chú Vương và Thịnh Hoàng đi xem từng phòng một, họ chụp vài tấm ảnh rồi rồi đi.

Nước trà mà Đồ Nguyệt Sanh vừa pha cũng không động đến, hai người nói nếu có chuyện gì xảy ra nữa sẽ liên lạc với Đồ Mộng sau, nói Đồ Mộng phải giữ điện liên tục trong 24 giờ.

Thực ra, Đồ Mộng không có nhiều hy vọng vào việc này, hiện tại anh không tin cả bản thân lẫn cảnh sát.

Anh cảm thấy rằng sự việc lần này chắc chắn sẽ giống như hai lần trước, sẽ trở thành một vụ án không thể giải quyết...

……

"Anh, sao mà thất thần vậy..." Buổi tối 8 giờ, Đồ Nguyệt Sanh nằm vào lòng Đồ Mộng, cùng nhau xem tin tức, đây là thói quen của bọn họ, nhưng Đồ Nguyệt Sanh tinh ý phát hiện anh trai mình đang suy nghỉ về những thứ khác, khí tức trên người lập tức có chút không đúng, trên mặt mang theo ý cười nói: "Em phải phạt anh."

“Hả? "Chàng trai giật mình, một lúc sau mới tỉnh táo lại, xấu hổ xoa xoa mặt em trai, đang định viện cớ thì có một tin tức truyền đến gây chú ý với cả hai...

Tin tức nói ở nước ngoài xuất hiện thời tiết hiếm có, mưa liên tục một tháng, nhiều nơi bị ngập lụt, lại xuất hiện một loại virus mới khiến nhiều người thiệt mạng, Đồ Mộng nhìn ra ngoài cửa sổ lo lắng.

Cảm thấy thời tiết thực sự ...

Rất kỳ lạ! Ở đây tuyết rơi liên tục nửa tháng ... Bọn họ luôn cảm thấy ...

Sẽ có chuyện xấu xảy ra ...