Chương 4. Mỉa Mai

Sự lo lắng không thể kiểm soát đó, giống như con ve sầu vô tri, liền át đi chút cảm giác an toàn mà Đồ Mộng đã đánh mất từ lâu, thậm chí đôi khi anh còn đột ngột bừng tỉnh sau một giấc mơ!

Nhưng sau đó cũng không nhớ ra được cảnh tượng trong mơ, Đồ Mộng cứ như vậy suốt một tuần liền, tinh thần rất tệ, chỉ có thể xin nghỉ phép ở nhà.

Hơn nữa việc hết lần này đến lần khác chạy đến đồn cảnh sát, Đồ Mộng càng cảm thấy mình đã chịu quá nhiều áp lực.

Đối với vụ án gϊếŧ người trong mật thất, đúng như anh nghĩ, chẳng có chút tiến triển nào, cho dù là xem camera giám sát vào đêm xảy ra án mạng, nhân chứng hay vật chứng, đều không có đầu mối!

Người nhà nạn nhân cũng vội vã chạy đến vùng phụ cận vào hôm sau khi sự việc xảy ra, Đồ Mộng không muốn để Đồ Nguyệt Sanh đi cùng nên đã tự mình đến gặp những người đó, khi nhìn thấy cha mẹ Lương Hạo khóc, anh không dám đi lên nói chuyện, anh nhịn thật lâu, rốt cuộc cũng không có đi về phía trước, mà chỉ là quan sát từ xa, cảm giác được sự tuyệt vọng người khác mang đến.

Sau đó, theo yêu cầu của gia đình Lương Hạo, thi thể sẽ được đưa đi hỏa táng, anh không đến xem cùng đoàn người đông đúc mà đợi mọi người giải tán, Đồ Mộng mới đến nghĩa trang, anh phát hiện thi thể của Lương Hạo không được hỏa táng mà là trực tiếp chôn cất, phía sau bia mộ là một mảnh bùn hình chữ nhật vừa mới được lật lên.

Cuối cùng anh không biết tại sao gia đình lại không hỏa táng Lương Hạo, anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ đứng trước mộ của Lương Hạo mà nhớ lại những việc hai người đã từng làm…

Sau đó anh đặt một bó hoa ở bên cạnh …

Khi anh chuẩn bị rời đi, đã nói "tạm biệt" với không khí.

Chỉ có bản thân anh biết rằng khi nói "tạm biệt", chính là đang nói lời tạm biệt với Lương Hạo, chàng trai vô tội đã chết một cách bi thảm , cũng như nói lời tạm biệt với quá khứ của mình.

Kể từ đây, Đồ Mộng quyết định tuân theo số phận của mình.

Cô tinh gì đó ...

Cô đơn gì đó ...

Cứ tiếp tục như thế đi.

Anh không muốn bất cứ điều gì, anh không muốn làm tổn thương bất cứ ai nữa.

Có thể nếu anh an phận, không hy vọng gì xa vời, thì sẽ không có người vô cớ chết đi nữa! Nếu không, có lẽ Nguyệt Sanh cũng sẽ rời bỏ anh...

Đồ Mộng càng nghĩ, anh càng cảm thấy ...

Rất buồn ...

Cảm xúc tiêu cực không tồn tại được bao lâu thì chuông điện thoại của Đồ Mộng vang lên, đó là một dãy số lạ, anh nghĩ nghĩ, nhưng vẫn bắt máy, bên kia rất yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình cùng tiếng gió du dương và lạnh lẽo bên tai.

Anh cũng không nói gì, đang nghĩ chỉ là một trò đùa thì bên kia đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

“Có phải Đồ Mộng không?” Giọng của người đàn ông kia rất nhẹ nhàng, có một sức hấp dẫn trấn an không thể giải thích được, “Anh có rảnh không? Có chút chuyện, phiền anh đến đồn cảnh sát một chuyến.”

“Thịnh Hoàng?” Anh nghe thấy bên kia gọi mình đến đồn cảnh sát, mới nhớ ra đó là ai, "Sao vậy? Có… có manh mối gì sao?"

Đồ Mộng siết chặt tay vào điện thoại. Dù không ôm hy vọng nhưng anh thực sự muốn biết … Thần chết của anh là ai ...

"Không ... không hẳn." Thịnh Hoàng im lặng một cách kỳ lạ, có lẽ anh ta đang ở đồn cảnh sát một mình, ngay cả tạp âm của điện thoại di động cũng không thể che đậy sự trống trải. "Tóm lại, anh cứ đến đây được không? Tốt nhất là đến một mình."

“Ồ, được.” Sau khi đồng ý anh liền cúp điện thoại, trong lòng thấp thỏm, vừa đi xe buýt vừa chạy nhanh đến đồn cảnh sát.

Khoảng mười lăm phút sau, Đồ Mộng nhìn thấy Thịnh Hoàng. Anh vẫn luôn thắc mắc sao một chàng trai mới thành niên lại có thể thực tập ở đồn cảnh sát, nhưng khi anh nhìn thấy ảnh chụp nửa người của lãnh đạo dán trên tường, anh mới hiểu.

Mà Thịnh Hoàng thực sự ở lại một mình trong đồn cảnh sát, chỉ có vài nhân viên ngồi yên lặng trên ghế của họ đánh tài liệu.

“Sao lại có ít người như vậy?” Đồ Mộng đi tới, hỏi: “Anh gọi tôi tới đây có chuyện gì? Có tiến triển gì sao?”

Khóe miệng Thịnh Hoàng hiếm thấy cong lên, tiếp đón người đang vừa nói chuyện vừa đi vào.

Khi đến phòng chiếu phim, Thịnh Hoàng cho Đồ Mộng xem ba đoạn video, cũng quan sát biểu hiện của anh,đáy máy có ý tứ sâu không lường được, chậm rãi nói: “ Tôi theo dỗi khu vực gần nhà của ba nạn nhân gần một tháng thì phát hiện ... Những người đưa cơm, sửa điện nước, kiểm tra mạch điện từng vào nhà, đều là nam giới. "

“Đồng thời, tôi cũng đã gọi điện cho cục điện nước, hay nơi chuyên sửa chữa những thứ này, phát hiện họ chưa từng thì không thấy ai trong số họ từng cử người đến nhà của ba nạn nhân.

" Tôi nghi ngờ người này là hung thủ... Rất tiếc là đoạn phim quá mờ, tất cả hình ảnh đều chụp từ đằng sau, tôi chỉ nhìn có thể thấy người này cao khoảng 1,7m, già hay trẻ thì không biết. ”

“ Hung thủ rất xảo quyệt, thời gian hắn bước vào cũng là rất lâu trước khi xảy ra vụ án. ”

Đồ Mộng vẫn còn choáng váng khi nhìn thấy thời điểm theo dõi, có cảm giác kỳ dị, nhưng không thể nói được gì. Anh định nói gì đó, nhưng bị cắt ngang bởi một tiếng chuông điện thoại đột ngột.

Là Đồ Nguyệt Sanh gọi tới...

Ngay khi Đồ Mộng nhìn thấy tên Nguyệt Sanh hiển thị trên màn hình, biểu hiện của anh bất giác dịu đi, gật đầu với Thịnh Hoàng, rồi quay đi trả lời cuộc gọi của Nguyệt Sanh.

"Alo ... Nguyệt Sanh, anh đang ở đồn cảnh sát..."

"..."

"Ừm, anh biết, anh sẽ về sớm."

"... "

"Ừm, anh nghĩ anh sẽ về nhà trước giờ cơm trưa, đừng lo lắng, ừm, tạm biệt. "

"Em trai anh thực sự quản anh rất kỹ..." Thịnh Hoàng khẽ nói nhẹ ngay sau khi Đồ Mộng cúp máy.

Đồ Mộng nghe không rõ, nghi ngờ hỏi: "Hả? Anh nói cái gì?"

Thịnh Hoàng lắc đầu nói: "Không có chuyện gì, anh có thể về rồi. Hôm nay chỉ cho anh xem cái này, xem anh có đầu mối nào không. " Thịnh Hoàng đột nhiên nheo đôi mắt dài hẹp và nói, " Thực ra, tôi nghi ngờ rằng hung thủ đã cài đặt một máy theo dõi trong nhà của nạn nhân, chẳng hạn như dưới bàn cà phê, phía trên đèn, trong khung ảnh... trong mắt của một con búp bê hay gì đó ... "

Cùng lúc đó, tại phòng của Đồ Mộng.

Một thiếu niên tuấn tú toàn thân không chút khuyết điểm bước từng bước nhẹ nhàng đi tới chiếc bàn sơn cổ mộc, ngón tay mảnh khảnh nhấc con búp bê đặt trên bàn lên, không chút thương xót, gần như thô bạo mà moi ra hai tròng mắt trong như thủy tinh, tóc mái trắng như tuyết nhỏ vụn che đi đôi mắt đỏ nhạt kia ...

Người ta chỉ có thể nhìn thấy đôi môi nhạt của thiếu niên nở nụ cười nhếch lên đầy giễu cợt.