Chương 3-1. Nghi Ngờ

Đồ Mộng cũng không cảm thấy bất ngờ. Người này anh đã gặp qua, tới giờ vẫn rất ấn tượng, chỉ cảm thấy ánh mắt của người này đặc biệt bắt mắt, như thể mọi thứ đều bị anh ta nhìn thấu, cái gì cũng không có chỗ che giấu.

Đồ Mộng cũng lịch sự duỗi tay ra, khàn giọng nói: "Xin chào ..."

Nơi tay chạm vào rất mềm mại, Thịnh Hoàng không khỏi tập trung ánh mắt vào chàng trai hơn mình 5-6 tuổi này, phát hiện bàn tay của người trước mặt còn nhỏ hơn tay mình rất nhiều.

Các đốt ngón tay cũng trên mu bàn tay có vết lõm nông.

“Có chuyện gì vậy?” Thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm vào tay mình, Đồ Mộng nghi ngờ hỏi.

Thịnh Hoàng biết mình đã thất thố, nhưng anh không có ý định gì, chỉ buông tay ra, tháo mũ cảnh sát đang đội trên đầu xuống, để lộ mái tóc đen mềm mại và đôi mắt hẹp dài không phản chiếu bóng người. Anh cầm tài liệu trong tay, nói: “Không có gì đâu, anh không phiền nếu chúng tôi đi xem xét một lượt chứ?”

“Không phiền.” Lúc này, Đồ Nguyệt Sanh đã cúp điện thoại, không một tiếng động đi tới bên cạnh hai người, đột nhiên lên tiếng.

Thịnh Hoàng hơi sửng sốt, không biết thiếu niên tới bên cạnh mình từ khi nào, nhưng anh cũng không thèm để ý, gật đầu với hai anh em rồi theo viên cảnh sát trung niên đi kiểm tra phòng.

Viên cảnh sát trung niên nhìn xung quanh nói: "Hai người cũng không cần căng thẳng, chỉ là kiểm tra theo lệ thôi, chỉ cần có quan hệ với người chết thì đều trải qua. Đúng rồi, tôi tên là Vương Đồng, hai người cũng gọi tôi chú Vương giống như Thịnh Hoàng là được. ”

Vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, tính tình lại đầy dễ gần, lập tức khiến chàng trai đang nắm chặt tay Đồ Nguyệt Sanh nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Được, chú Vương."

Đồ Mộng nói, một bên bảo Đồ Nguyệt Sanh rót nước cho hai viên cảnh sát. Đôi mắt đỏ nhạt của Đồ Nguyệt Sanh quét qua hai người, cười như không cười, dịu dàng nhìn anh trai mình, nói: "Được..."

Người đến cùng hai vị cảnh sát đi kiểm tra từng phòng.

Hai lần trước là do một nữ cảnh sát kiểm tra, làm rất kỹ, lần này đổi thành hai người kia, Đồ Mộng lại phải làm quen với họ, sau đó mới dẫn họ xem từng phòng một.

Thật phiền toái, nhưng những quy trình này là không thể tránh khỏi.

Ngôi nhà mà Đồ Mộng và em trai ở là một ngôi nhà hai tầng nhỏ, tầng một có bếp lớn, phòng tắm, phòng khách cũng với một phòng ngủ cho khách, tầng hai có hai phòng ngủ nhỏ, một phòng ngủ lớn và ban công.

Ba mẹ đi vắng quanh năm nên chỉ có hai anh em sống trong một ngôi nhà đồ sộ, nhiều cách bài trí cũng được thay đổi.

Chẳng hạn, theo thứ tự từ trên xuống, căn phòng đầu tiên mà Đồ Mộng đưa bọn họ đi kiểm tra là phòng thể dục vốn là phòng ngủ ở phía trong cùng của tầng hai.

Tuy rằng chỉ rộng năm mươi mét vuông, nhưng rất đầy đủ, các loại dụng cụ thể dục đều được sắp xếp gọn gàng, nhìn thoáng cũng không có gì để kiểm tra.

Chú Vương gật đầu, một bên viết cái gì đó, hỏi: "Không nhìn ra nha, hai người còn thích tập thể dục."

Đồ Mộng nói: "Cũng không hẳn. Thân thể em trai tôi vốn luôn yếu nên cần tập thể dục, mấy năm gần đây mới tốt hơn. Tôi chỉ đến đây khi không có việc gì làm..."

"Được rồi, phòng tiếp theo. "

“Vâng, phòng tiếp theo là phòng của tôi, có thể hơi lộn xộn." Đồ Mộng thật ra không thích người khác vào phòng mình, nhưng có một số việc anh không thể hoàn toàn quyết định, cũng chỉ có thể áp xuống. “Bên trong đều là đồ của tôi, có khá nhiều sách."

Chú Vương nhìn tủ sách che kín bức tường cùng những cuốn sách được xếp ngay ngắn, mỉm cười:" À, tôi hiểu rồi, nhân tiện, cậu cùng với người chết quen biết gần một tháng, cậu có phát hiện anh ta đắc tội ai đó, hay mâu thuẫn với ai đó không?

"Cái này ..." Đồ Mộng siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt tối sầm lại, nói, "Theo như tôi biết thì không có. Cậu ấy... rất được người khác yêu thích.”

“Đây là cái gì? ”Đột nhiên, Thịnh Hoàng, người đang đi đến cạnh bàn, cầm một món đồ lên, bình tĩnh hỏi Đồ Mộng.