Chương 2-2. Ma Quỷ

Khi còn là sinh viên năm hai, điều khiến anh khó quên nhất chính là một cậu bé tên Chu Thần đến từ trường cấp 3 chung khu với trường đại học của anh, vì Chu Thần mà Đồ Mộng mới biết một thứ vốn dĩ cách anh rất xa, nhưng rồi lại rất gần, đó là "tình yêu đồng tính".

Anh không biết tại sao Chu Thần lại thích anh, nhưng Chu Thần cũng đã chết.

Trong chung cư của sinh viên, cậu ta bị chặt hết cả tay chân, hai mắt trợn ngược trên giường, căn phòng đầy máu, rõ ràng tuyên thệ "ác ý" với Đồ Mộng ...

Sau này, không biết ai phát hiện ra quy luật rằng chỉ cần anh có quan hệ tốt và thân thiết với người nào thì người đó sẽ chết thảm hoặc gặp biến cố bất ngờ, cuộc sống của Đồ Mộng bắt đầu rơi vào tình cảnh tuyệt vọng từ đó.

Ai cũng nói anh là thiên sát cô tinh bị ma quỷ bám lấy, là định mệnh ...

Phải sống cô độc cả đời ...

Nhưng may mắn có Đồ Nguyệt Sanh! Em trai của anh! Anh từng cho rằng chính mình đã khiến sức khỏe của Nguyệt Sanh kém đi, nhưng Nguyệt Sanh không cho là vậy, còn ở bên anh sau mỗi lần xảy ra biến cố.

Cho nên mỗi khi nhận được thứ gì đó hoặc nhìn thấy một cảnh tượng mà anh không thể chấp nhận, anh sẽ vô thức tìm kiếm Đồ Nguyệt Sanh, điều này khiến anh thường xuyên quên rằng Đồ Nguyệt Sanh là em trai của mình.

Trên cả đoạn đường Đồ Mộng cũng không trả lời Đồ Nguyệt Sanh. Về đến nhà, anh mới không tự chủ được ngồi trong góc run rẩy, nhìn hai tay mình, cảm thấy chúng đầy tội ác, sau đó nói với Đồ Nguyệt Sanh đang ngồi trước mặt anh: "Nguyệt Sang… Có phải anh mới là đáng chết?"

" Làm sao có thể ... "

“Có phải tất cả bọn họ đều vì anh mà chết?” Đồ Mộng ôm đầu, hỗn loạn không biết làm gì, cắn chặt môi dưới, đến khi trong miệng có vị máu tanh cũng không dừng lại, “Anh biết... Anh biết ... Tất cả đều là lỗi của anh ... Anh..."

Đồ Nguyệt Sanh cười nhẹ, dùng đầu ngón tay trắng nõn vuốt mái tóc đen của Đồ Mộng, đôi mắt đỏ nhàn nhạt khiến người khác không thể hiểu được hàm ý trong đó, cậu khéo léo ôm lấy chàng trai đang co ro vào lòng, nói: "Không phải là do anh, là do bọn họ... Đáng chết”

“ Nguyệt Sanh “, Đồ Mộng như bắt được cọng rơm cứu mạng, anh vùi đầu vào l*иg ngực gầy gò của Đồ Nguyệt Sanh, bỏ lỡ nụ cười có chút rùng rợn trên khuôn mặt của thiếu niên, “Sau này anh sẽ chỉ có em thôi...”

“Được, chỉ có em.”

Thân hình không khác biệt lắm của thiếu niên cùng Đồ Mộng ôm lấy nhau, sau khi ôm một lúc, đến khi Đồ Mộng bình tĩnh lại, Đồ Nguyệt Sanh mới buông Đồ Mộng ra, nói: "Anh, là anh nói... sau này anh sẽ luôn ở bên em ..."

Đồ Mộng cười khổ, nhưng rất nghiêm túc, nói: “Anh sẽ bảo vệ em… nhất định.”

Buổi tối, Đồ Mộng thường xuyên gọi điện cho ba mẹ đang ở nước ngoài, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, biết được ba mẹ vẫn rất tốt, liền gọi Đồ Nguyệt Sanh tới nói chuyện với ba mẹ vài câu, vừa lúc tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, anh lặng lẽ nói với Đồ Nguyệt Thanh để mình mở cửa, sau đó xoay người đi.

Giọng nói của Đồ Nguyệt Sanh vẫn dễ nghe như vậy, nhưng ánh mắt nhìn người đang đi mở cửa lại có chút âm trầm.

"Thật ngại quá, chúng tôi là cảnh sát. Chúng tôi cần điều tra thêm về vụ việc sáng nay. Xin vui lòng hợp tác!"

Ngay khi cánh cửa mở ra, anh nghe thấy một giọng nói rõ ràng. Đồ Mộng đứng đờ vài giây, sau đó liền gật đầu để cảnh sát bước vào, trên tay cầm giấy tờ và tài liệu niêm phong.

Đồ Mộng sớm đã biết sự việc vẫn chưa kết thúc ...

Là nghi phạm đáng ngờ nhất với động cơ hoàn hảo, lại không có chứng cứ ngoại phạm, anh vẫn rất lịch sự khi bị khám xét ...

Viên cảnh sát đi vào sau lại không nghiêm túc như nam nhân trung niên phía trước, mà đứng ở trước mặt anh, liếc mắt nhìn Đồ Nguyệt Sanh vẫn đang nghe điện thoại trong phòng khách, sau đó lịch sự bắt tay. Anh ta nói: "Lại gặp anh rồi..."