Chương 2-1. Ma Quỷ

Đồ Mộng được Đồ Nguyệt Sanh ôm về nhà, lúc này thời tiết bắt đầu thay đổi, bầu trời vốn đang không mây bỗng nhiên bị mây dày bao phủ, u ám như sắp sụp xuống, ức lực như làm nổi bật tâm trạng của Đồ Mộng ...

Tâm trạng nặng trĩu ...

“Anh… Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Đồ Nguyệt Sanh hơi nghiêng đầu, chóp mũi cọ vào tóc Đồ Mộng, bàn tay đang ôm Đồ Mộng đột nhiên di chuyển không chút lưu tình, gắt gao nói: "Anh sợ hả?"

Sợ hãi?

Đúng vậy, anh chỉ là một người bình thường, làm sao có thể không sợ hãi?

Trong 23 năm cuộc đời, người ở bên anh lâu nhất chính là em trai bị bệnh bạch tạng này, anh lớn hơn Nguyệt Sanh 8 tuổi, khi Nguyệt Sanh sinh ra, anh nhìn thấy đứa trẻ giống như tuyết trắng, nhỏ nhắn nhăn nheo, như được bao phủ bởi tuyết...

Thật xinh đẹp, đây là những gì anh nghĩ vào lúc đó.

Do công việc của ba mẹ nên họ thường không ở bên cạnh hai người, khi Đồ Mộng có khả năng tự lập sẽ giao Đồ Nguyệt Sanh cho Đồ Mộng, thứ nhất là do các yếu tố khách quan khác nhau, thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất: Đồ Nguyệt Sanh rất bám Đồ Mộng.

Theo quan điểm của Đồ Mộng, em trai của anh rất ngoan ngoãn, từ lúc một hai tuổi có thể nói là không bao giờ khóc, rất thích nhìn mọi người bằng đôi mắt phiếm hồng như ngọc quý, mỗi ngay đều rất ngoan ngoãn, sẽ nắm lấy tay anh bằng đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại, khi ngủ cũng không buông ra.

Lớn lên một chút, khi Nguyệt Sanh đến tuổi đi học, vì bệnh tình của Nguyệt Sanh nên phải mời một giáo viên chuyên môn đến dạy học, đến năm 12 tuổi, cậu đã học xong chương trình trung học phổ thông, dùng tốc độ mà Đồ Mộng không thể hiểu nổi nhanh chóng đạt đến trình độ của anh... thậm chí còn cao hơn.

Vì vậy anh trực tiếp dạy cậu chương trình đại học, buổi sáng Đồ Mộng học được gì trên lớp thì về nhà anh sẽ dạy lại cho Đồ Nguyệt Sanh.

Tất cả đều tốt đẹp và hạnh phúc...

Ngoại trừ việc...

Anh không có bạn bè.

Đồ Mộng không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng anh cảm thấy mình như rơi xuống đầm lầy, càng giãy dụa càng lún sâu, đến cuối cũng không rõ tại sao mình lại rơi vào.

Bởi vì khi anh 15-16 tuổi, mọi thứ xung quanh anh vẫn bình thường.

Anh nuôi một con mèo đã được 5 năm, có nhiều bạn bè và hàng xóm thích anh, nhưng sau đó họ đều biến mất!

Một ngày nọ, con mèo của anh biến mất, cuối cùng tìm thấy một cái xác bị băm nát trong một gara bỏ hoang; bạn bè của anh sẽ gặp tai nạn, cuối cùng mọi người dần xa cách anh; mỗi khi lũ trẻ trong xóm nhìn thấy anh, chúng sẽ bị dọa phát khóc!

Nhưng rõ ràng anh không làm gì cả!

Đồ Mộng cũng không hiểu, nhưng anh dần trở nên trầm mặc và dễ bị tổn thương...

Khi anh vào đại học, anh nghĩ mọi thứ sẽ tốt hơn. Vừa vào năm nhất anh đã làm quen với một cô gái, tên Hà Vũ Đông, là học tỷ hơn anh một tuổi.

Vào ngày hai người xác nhận mối quan hệ, một đám cháy đã bùng lên tại nhà của Hà Vũ Đông, tới 70% da của Hà Vũ Đông bị cháy đến mức hoại tử. Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể nằm trên giường bệnh, dựa vào truyền dịch để sống ...

Anh cảm thấy không thể bỏ rơi Hà Vũ Đông khi cô biến thành bộ dáng như thế này. Anh là một người rất có trách nhiệm, nói chính xác là anh rất cứng đầu. Cho nên mỗi khi rảnh anh sẽ đến thăm Hạ Vũ Đồng, đến đó để an ủi cô, cũng làm cho cô vui hơn, anh nghỉ mình và cô ấy sẽ cứ như vậy, đợi đến khi cô ấy cấy da xong sẽ lại ở bên nhau.

Nhưng điều mà anh nghĩ quá đơn giản, cô ấy qua đời vì ngạt thở trong phòng kín trước khi lên bàn mổ ...

Đôi mắt to tròn đen láy ấy vẫn khiến Đồ Mộng không thể nào quên được, nó gây ra di chứng nghiêm trọng, khiến anh không có hứng thú với con gái nữa.