Chương 1-3. Đồ Mộng

Đồ Mộng không biết bọn họ đang nói chuyện gì, đến khi cánh cửa phòng nhỏ đóng lại, âm thanh đột nhiên bị cắt đứt.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Đồ Mộng lên tiếng: "Tôi tên là ..."

"Tôi biết." Giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời Đồ Mộng, sau đó nói: " Chúng tôi đã có hai bảng ghi chép của anh, nên không cần giới thiệu thông tin cá nhân nữa. "

“..." Trong trường hợp này, Đồ Mộng không biết phải nói gì, anh cũng không biết gì cả ...

Viên cảnh sát thực tập hơi cau mày khi thấy Đồ Mộng như vậy, nói: "Đừng lo lắng, tôi chỉ là một cảnh sát tập sự, vừa được nhận vào học viện cảnh sát, đến đây để thực tập.“ Có nghĩa là mới thành niên.

”Anh có thể gọi tôi là Thịnh Hoàng." Viên cảnh sát tập sự giới thiệu ngắn gọn.

"Tôi cần anh cho tôi biết ngày hôm qua có chuyện gì xảy ra giữa anh và người chết, liệu có mối liên hệ nào với hai vụ án trước không. "

Đồ Mộng cắn chặt môi, môi dưới tái nhợt hằn vài dấu vết, sau đó nói: "Ngày hôm qua không có gì bất thường, sau khi tiễn tôi về nhà, cậu ấy còn gọi điện thoại, hẹn hôm nay sẽ đến nhà cậu ấy cũng nhau trang trí cây thông Noel, kết quả lúc tôi đến cậu ấy lại không mở cửa…”

" Sau khi chủ căn hộ mở cửa thì mọi người mới nhìn thấy người bên tỏng đã tử vong? "

" ... Ừm.” Đồ Mộng nghĩ đến cảnh Lương Hạo đang nằm trên vũng máu, trước ngực có dao găm, môi bị cắt để lộ hàm răng trắng, huyết nhục mở hồ, cảm thây scos chút buồn nôn.

Thịnh Hoàng thấy bộ dáng khó chịu của Đồ Mộng, anh đưa cho Đồ Mộng một cốc nước nóng, Đồ Mộng nhẹ giọng nói cảm ơn.

Đột nhiên, một loạt chuông điện thoại vang lên, Đồ Mộng nhanh chóng xem điện thoại của mình, sau đó lộ ra biểu hiện mà Thịnh Hoàng cũng không hiểu, trả lời điện thoại: "Alo ... Nguyệt Sanh hả ..."

". .. "

" Anh đang ở đồn cảnh sát. "

" ... "

" Không cần, sức khỏe của em không tốt. "

"..."

"Được rồi, anh sẽ đợi em ở đây. Ừm, sẽ không chạy lung tung nữa."

Chưa đầy mười lăm phút sau, một thiếu niên cao ráo với làn da trắng như tuyết và màu tóc đều tăm tắp bước vào phòng nhỏ mang theo vài bông tuyết, lập tức đi thẳng đến chỗ Đồ Mộng, quỳ một gối xuống nhìn Đồ Mộng nói: “Anh, anh không sao chứ?”

Đồ Mộng được thiếu niên chăm sóc, sự kiên cường giả tạo trước mặt người ngoài bắt đầu sụp đổ, anh vùi đầu vào vai thiếu niên kia, tóc đen mềm mại cùng tóc trắng của thiếu niên đan xen vào nhau khiến người ta cảm thấy xinh đẹp lạ thường.

Cậu thiếu niên có vẻ rất thích sự dựa dẫm của Đồ Mộng, khóe miệng cong lên thành một đường vòng cung, cậu ta vỗ nhẹ vào tấm lưng đang run rẩy của Đồ Mộng, sau đó nắm tay Đồ Mộng rồi nói với Thịnh Hoàng, người đang nhìn chằm chằm hai người họ: “Tôi sẽ đưa anh trai tôi về.”

Lúc này Thịnh Hoàng mới nhìn kỹ khuôn mặt của thiếu niên kia, trắng đến đánh sợ, nhưng vẻ ngoài như này không biết là do ông trời ưu ái hay bị bỏ rơi ...

Tinh xảo đến mức không giống con người!

Thịnh Hoàng nói: “Tôi không quan tâm.”

Thiếu niên kéo Đồ Mộng đi ra ngoài, bỏ lại một câu: “Tôi đã nói chyện với cảnh sát bên ngoài rồi, chỉ đến báo cho anh biết thôi.”

Bên ngoài trời đang đổ tuyết, nếu không phải thiếu niên kia đang mặc áo khoác màu nâu nhạt thì gần như có thể hòa nhập vào phong cảnh tuyết rơi, mà chàng trai đi bên cạnh được cậu ôm vào trong lòng, hiển nhiên cậu không cao hơn chàng trai kia, nhưng cũng cho cậu hình tượng bảo vệ.

“Anh, đừng sợ, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.” Thiếu niên ngửi được mùi hương độc nhất vô nhị trên tóc chàng trai, trên mặt lộ ra một tầng sương trắng, nói: “Về nhà em sẽ nấu canh cho anh, làm ấm bụng. ”

Đồ Mộng nắm chặt lấy góc áo Đồ Nguyệt Sanh, gật gật đầu.