Chương 1-2: Đồ Mộng

Ngày hôm sau anh dậy sớm đi đến nhà Lương Hạo nên mới có cảnh mở màn kia.

Khi Đồ Mộng đứng trước căn hộ của Lương Hạo, anh mới bình tĩnh lại, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ khiến Đồ Mộng vốn đã dịu dàng lại càng thu hút. Tiếc là Đồ Mộng gõ cửa nửa ngày cũng không có ai đáp lại!

Đồ Mộng gọi điện thoại cũng không ai trả lời, một cơn ớn lạnh xuất hiện khiến mặt Đồ Mộng tái mét.

Chắc là ...

Chắc là không sao đâu!

Đã một tháng rồi! Chắc là sẽ ổn thôi!!

Càng nghĩ Đồ Mộng càng cảm thấy sợ hãi, giống như bị rơi vào một vòng luẩn quẩn, tưởng rằng mình đã đi ra ngoài, đạt được tự do, nhưng cuối cùng chỉ là ảo ảnh!

Đôi tay Đồ Mộng run rẩy gõ cửa, các đốt ngón tay đỏ thẫm đến tím tái, âm thanh khiến hàng xóm chạy ra, cảnh tượng mà anh mong chờ vẫn không xuất hiện ...

Khu chung cư này là của một người chú cho sinh viên thuê, ông ấy sống ở tầng 1, rất thân thiện, hàng xóm xung quanh khó chịu vì hành vi thần kinh của Đồ Mộng nên mắng chửi vài câu rồi đi gọi người chú, người kia vừa đến liền vỗ nhẹ vào lưng Đồ Mộng, bên cạnh là một sinh viên đại học cao lớn đang phàn...

Người chú lộ vẻ ngạc nhiên nói với Đồ Mộng: "Chàng trai trẻ, bạn của cậu chắc không có ở nhà, cậu có thể gọi điện hỏi xem."

Đồ Mộng giống như đang sợ hãi, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Người chú chậc chậc vài tiếng, miễn cưỡng bảo mọi người quay về, đừng tụ tập hành lang, sau đó lấy chìa khóa dự phòng ra, chỉ nghe thấy tiếng va chạm kim loại thanh thúy, cánh cửa bị mở ra ...

Mọi người chưa kịp giải tán, đã có một mùi máu tanh nồng ập tới! Mấy người hàng xóm vẫn đang ồn ào bỗng im bặt ...

Yên lặng lạ thường ...

Đồ Mộng choáng ngợp bởi một mùi quen thuộc, thất thểu đứng đó, như thể nếu bước thêm một bước thì anh sẽ ngã quỵ vậy!

Ông cụ đứng ở phía trước nhíu mày, nếp nhăn trên mặt xô vào nhau, mấy thanh niên lớn gan tiến vào cùng người chú kia, một lúc sau bọn họ đều xông ra ngoài, lần lượt ghé vào góc tường nôn khan! Với giọng run run, ông cụ hét lên với đám đông đang xem: "Nhanh! Nhanh lên... gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát! Chết người rồi!!"

...……

"Lại là anh!? Nói cho tôi biết, anh có quan hệ gì với người chết? ” Một cảnh sát trung niên cầm bút đứng trước mặt Đồ Mộng với vẻ mặt khó hiểu, theo sau là một cảnh sát tập sự.

Đồ Mộng mím môi trắng bệch không nói gì, viên cảnh sát trung niên mơ hồ biết được quan hệ giữa Đồ Mộng và người đã khuất, cũng không hề khó xửa, anh ta nói với cảnh sát tập sự ở phía sau: "Đưa anh ta tới phòng bên trong để bình tĩnh lại, rồi lập biên bản."

Viên cảnh sát thực tập gật đầu, trên mặt lạnh lùng không có bất kỳ dao động cảm xúc nào, bộ đồng phục cảnh sát xấu xí và lỏng lẻo mặc trên người anh ta cũng cho thấy một phong vị khác, đai lưng rộng rãi ôm sát eo anh ta, lộ ra tỷ lệ hoàn mỹ, tuy chỉ đứng sau những cảnh sát khác cũng không ngăn được khí chất bẩm sinh!

Một bàn tay thon dài đột nhiên lọt vào tầm mắt đang phân tán của Đồ Mộng, ý bảo anh đứng dậy đi sang phòng khác, Đồ Mộng cũng không có giật lại, hai tay buông thõng bên hông, bước vào phòng trong, bên tai là một giọng nói vừa hoảng sợ vừa lo lắng ...

"Chìa khóa dự phòng là do chàng trai thuê phòng đưa cho tôi! Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, bạn cậu ta đến tìm, gõ cửa rất lâu nên tôi mở cửa cho cậu ta ... Tôi không ngờ ... "

" Tôi ở cạnh nhà cậu ấy, đêm qua tôi thấy cậu ấy vẫn vui vẻ về nhà, nhưng hôm nay ... "

" Tôi và người không quen biết ... chỉ là hôm nay ... "