Chương 9-1. Dị Năng

Những chuyện không thể tưởng tượng được khi xảy ra sẽ luôn khiến người ta ngỡ ngàng, dù có tận mắt chứng kiến

cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ.

Không còn gì để nói, khí lực kỳ quái làm cho người ta hoang mang.

Nhưng tình huống hiện tại đến cả quỷ thần cũng không giải thích được!

Đồ Mộng nhìn những "người" tràn ra khỏi cánh cửa của siêu thị, tim anh như ngừng đập mất nửa nhịp!

Chỉ thấy cánh cửa sắt chắc chắn ban đầu đã bị phá thành một lỗ rất lớn!

Từ cái lỗ khổng lồ, những xác chết đẫm máu lần lượt chui ra! Hai má bị cắn nát, chân tay rã rời, có vẻ như chúng đã bị xé ra trong quá trình bò ra ngoài.

Cùng với sự sợ hãi là tiếng gầm rú của xác chết và mùi máu tanh nồng nặc.

Phản ứng đầu tiên của Đồ Mộng chính là chạy!

Nhưng rõ ràng phản ứng của Đồ Nguyệt Sanh so với anh còn nhanh hơn nhiều, lòng bàn tay lạnh lẽo lập tức bị nắm chặt, sau đó bị Đồ Nguyệt Sanh kéo lại, chạy về phía sau.

Anh không dám quay đầu nhìn lại, giống như ngay khi anh quay đầu lại, sẽ có một hố đen nuốt chửng lấy máu thịt, anh sẽ bị kéo đi, bị cắn xé.

"A a a a a! Biến đi! Giúp ... giúp ..." Một bà lão mập mạp còn không kịp nhặt cái rổ trong tay, kinh hãi nhìn một thứ - đã từng là người, hiện giờ lại là một xác chết có thể chuyển động, những chiếc móng sắc nhọn đã tóm lấy một phần da thịt của bà!

Ngay sau đó, vô số quái vật lao về phía bà lão như phát điên, cắn xé thịt người tươi rói, trên miệng dính đầy máu thịt!

Có cái đầu tiên, sẽ có cái thứ hai!

Con người luôn là sinh vật thông minh, nhưng cực kỳ vô dụng.

Những con quái vật đó ngay từ đầu đi rất chậm, sau nhanh dần lên, nhiều người đến siêu thị đều bị một đám quái vật chặn đường, rồi bị ăn hết sạch.

Đồ Mộng bị kéo bỏ chạy, nghe tiếng hét sau lưng thì sắc mặt tái mét, mím chặt đôi môi không còn chút máu, rốt cuộc ... chỉ nghe mà thôi ...

Đến khi hai người cảm thấy những tiếng la hét phía sau đã xa rồi mới trốn vào một góc khuất, bắt đầu tiêu hóa cảnh tượng kinh hoàng hôm nay.

Đồ Nguyệt Sanh luôn trầm tư, lòng dạ không thể nói là không thâm sâu, chỉ cần nhìn qua là không bao giờ quên, thường xuyên chú ý tới rất nhiều chi tiết bị người khác bỏ qua.

Vừa theo dõi nhịp thở gấp gáp của Đồ Mộng vừa nhanh chóng nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, lông mày xinh đẹp càng ngày càng nhíu chặt hơn, tay còn lại nắm chặt chàng trai kia thêm một chút.

Đồ Mộng ba phần hốt hoảng bảy phần lo lắng, anh đã sớm biết ... thế giới này sẽ xảy ra những điều khủng khϊếp, anh linh cảm rằng một điều gì đó không thể chấp nhận được sắp đến, chính là tình cảnh như thế này ...

Tình cảnh " người ăn thịt người " này…… Thật đáng sợ!

Bình tĩnh lại, một số điều mà hôm nay anh không chú ý tới khi ra ngoài đột nhiên trở nên rõ ràng: tiếng động lạ từ nhà hàng xóm, cửa đóng chặt, sáng sớm đã mất điện, đường phố yên tĩnh đến bất thường...

Tất cả mọi thứ đang nói cho họ biết thế giới đã ... hoàn toàn đi ra khỏi quỹ đạo!

Có lẽ là do tối hôm qua mới xảy ra dị biến, nhưng nếu trong nhà không có người bệnh thì không sao cả, cho nên sáng nay vẫn có người tụ tập trước siêu thị ...

Đồ Mộng cảm thấy may mắn vì siêu thị cách khá xa bệnh viện, nếu không....

Anh và Nguyệt Sanh chắc chắn sẽ không thể rút lui dễ dàng như vậy. Mặc dù những con quái vật đó có chân tay cứng đờ và không thể chạy quá nhanh, nhưng nếu bị chúng bao vây, tuyệt đối sẽ chết!

Nhưng anh không muốn chết ...

Anh cũng không muốn Nguyệt Sanh chết ...

"Anh ... vừa rồi ..."

"Ừm." Sau khi Đồ Mộng hoàn hồn, anh mới nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Nguyệt Sanh, và anh hít một hơi thật sâu nói: “Những thứ vừa rồi… là thây ma.”

Đồ Nguyệt Sanh gật đầu, thời buổi này ai chưa từng xem tiểu thuyết giả tưởng hay phim về ngày tận thế chứ? Chỉ là mọi người lúc đó xem cho vui thôi, ai ngờ nó lại thành hiện thực? !

Nhìn thấy nụ cười cậy mạnh của anh trai, Đồ Nguyệt Sanh rất tự nhiên ôm lấy anh, sau đó không vội vàng buông ra, mà dùng giọng nói trầm ấm ma mị ghé vào tai Đồ Mộng nói: “Anh có sợ không?”

“Anh... " Hai tay Đồ Mộng phát run, tuy rằng vừa rồi không nhìn thấy, nhưng một người sống sờ sờ bị phanh thây, bị ăn thịt như vậy! Làm sao có thể không sợ?

Đương nhiên Đồ Nguyệt Sanh cảm nhận được tâm trạng của anh trai, nhưng cậu lại nói, “Anh… Em sợ lắm, nhưng anh đừng lo, em sẽ bảo vệ anh.”

Làm gì có em trai nào nói với anh trai như vậy?

Nhưng nhiều năm qua, bọn họ đều là như vậy, đều là Nguyệt Sanh chắn ở trước mặt anh, đều là Nguyệt Sanh an ủi anh, Đồ Mộng thuận theo gật đầu nói: "Nguyệt Sanh, chúng ta đều sẽ không sao đâu ... "

Đây là một câu nói tốt đẹp, đẹp đến nỗi trong thế giới tận thế sắp trở nên vấy bẩn, nơi mà kẻ mạnh được tôn trọng này cũng cảm thấy không thể nhìn được ...

" Vậy giờ chúng ta phải làm sao? ”Tuy rằng Đồ Nguyệt Sanh đang hỏi anh trai phải làm sao, nhưng ánh mắt kiên định của hắn rất có mục tiêu nhìn về phía ngã ba cách đó không xa, chính là hướng đi về nhà.