Chương 7-2. Bắt Đầu

"Ừ! Nhìn kìa, nghe nói đứa nhỏ đó bị ông nội cắn vào tay!" Nói xong, bà ta còn lộ ra vẻ kinh sợ, "Thật là, nó vẫn còn là một đứa trẻ, trên cánh tay còn thiếu mất một miếng thịt lớn như vậy! Chậc chậc ... "

Đồ Mộng không đành lòng nhìn đứa trẻ bảy tám tuổi sắp ngất đi vì khóc. Lúc này, ông lão thoát khỏi sự khống chế của cảnh sát cũng đã bị bắt, bị đè xuống đất!

Khi anh nhìn rõ người đang khống chế ông lão, vừa vặn người đó cũng nhìn thấy cả Đồ Mộng.

Người đàn ông kia gọi người khác đến áp chế ông lão cuồng loạn, sau đó anh ta vỗ vỗ quần áo, đi về phía Đồ Mộng, nói: “Chào buổi sáng!”

“Chào anh…” Đồ Mộng đi về phía Thịnh Hoàng mỉm cười, nói: “Thật là trùng hợp.”

“Thật trùng hợp, tôi là đặc biệt đến đây.” Mái tóc đen ngắn của Thịnh Hoàng bị chiếc mũ ấn xuống, sắp che đi đôi mắt của anh ấy, nhưng anh ấy lại dùng tay gạt đi, để lộ đôi mắt dài hẹp lại rất đẹp kia, "Đại khái là điện thoại của cục cảnh sát chúng tôi sắp nổ tung rồi. Nhìn thấy ở đây xảy ra chuyện như vậy, tôi mới cùng đồng đội đến đây ..."

Đồ Mộng không quen đứng gần người khác như vậy, anh cẩn thận lùi lại một bước, nhưng Thịnh Hoàng lại cười nhẹ, sau đó lại bước lên phía trước một bước ...

"... Sao anh lại đặc biệt tới đây?" Đồ Mộng cau mày, anh không thể hiểu được người thanh niên trước mặt đang nghĩ gì nữa, mỗi lần như vậy đều khiến anh cảm thấy rất đáng sợ, nhưng cũng mang đến cho anh cảm giác vô cùng bất lực.

Nếu Thịnh Hoàng không nói sẽ khiến người khác cảm thấy khó gần và lạnh lùng, nhưng khi có hứng thú với điều gì đó, anh ấy sẽ thể hiện sự nhiệt tình vô lý. Nhưng sự nhiệt tình của anh ấy đối với Đồ Mộng lại rất kỳ quái, khó hiểu.

"Tôi rất quan tâm đến vụ án của anh, vì vậy tôi không muốn anh xảy ra bất cứ chuyện gì..." Thịnh Hoàng dừng lại một chút rồi tiếp tục, "Ít nhất cho đến khi tôi phát hiện ra sự thật, anh không được có bất trắc gì.”

Rất thực dụng, đồng thời cũng có mục tiêu rõ ràng.

Nhưng Đồ Mộng nghe vậy liền cảm thấy rất khó chịu, sắc mặt không tốt lắm, nói: "Tôi biết tôi không thoát khỏi liên quan đến cái chết của bọn họ, nhưng mà ... Tôi thật sự không biết gì cả."

“Ừm, tôi tin anh.”Thịnh Hoàng cười nhẹ, “Đương nhiên tôi biết anh không biết gì… nhưng luôn có người biết.”

Nói xong, Thịnh Hoàng cũng thân mật dùng tay giúp Đồ Mộng chỉnh lại cổ áo bị gấp...

Đột nhiên từ phía sau cách đó không xa truyền đến một giọng nói quen thuộc, Đồ Mộng lập tức quay người lại, liền nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết của Đồ Nguyệt Sanh được che dưới chiếc mũ che nắng, chỉ lộ ra đôi môi hồng nhạt, trông đẹp lạ thường.

Đồ Nguyệt Sanh đang đứng ở cửa nhà, mang theo túi gạo vừa mua được từ siêu thị gần đó, định nấu cháo cho Đồ Mộng, nhưng không ngờ khi trở về lại thấy một thứ chướng mắt đứng bên cạnh thứ quý giá nhất của cậu ta…

"Anh, qua đây ..." Đồ Nguyệt Sanh chỉ đứng ở đó, dường như lạc nhịp với mọi thứ xung quanh, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo du͙© vọиɠ mãnh liệt khó kiềm chế.

Khi Đồ Mộng nhìn thấy Nguyệt Sanh, anh cũng định đi lại đó, dĩ nhiên anh đi về phía Nguyệt Sanh, đối với người ngoài anh luôn có một cảm giác không khỏe kỳ lạ...

Thịnh Hoàng nhìn thiếu niên cao gầy, anh tuấn ôm chàng trai kia vào vòng lòng, sau đó liếc nhìn anh với đôi mắt như quỷ dữ.

Cảm giác rùng rợn khi bị ác quỷ nhìn chằm chằm chỉ là cảm giác trống rỗng, tóm lại là làm người ta rất khó chịu.

Nhưng vài ngày sau, Thịnh Hoàng mới nhận được món quà từ ác quỷ!

Cánh tay phải của anh toàn bộ bị chặt đứt! !