Chương 7-1. Bắt Đầu

Đồ Mộng bị nóng đến tỉnh.

Như thể anh đang ở trong một cái lò hơi khổng lồ, mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều bị bịt lại, không thể thoát ra ngoài, mồ hôi ướt đẫm, giống như anh vừa tập thể dục rất vất vả, vận động một chút xương cốt đã vang lên tiếng rắc rắc.

"Ưm ..." Đồ Mộng vừa mở mắt liền bị ánh mặt làm chói, lại từ từ nhắm mắt, căn phòng vốn luôn cách âm giống như đã bị hỏng, âm thanh ồn ào văng vẳng bên tai, còn kèm theo tiếng còi cảnh sát.

Anh cảm thấy quá nóng, lập tức xốc chiếc chăn bông đang đắp trên người mình lên, suy nghĩ hỗn loạn của anh ngưng lại một giây khi nhìn thấy bản thân mình không mặc gì cả.

Phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Nhưng dù có nghĩ thế nào đi nữa, anh cũng không nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau khi cúp điện, chỉ biết mình thật vô dụng, sợ đến chết khϊếp!

Thật yếu đuối...

Đồ Mộng mặc kệ cơn đau âm ỉ trên đầu, xoa xoa hai bên thái dương vừa căng cứng, một lúc sau mới chậm rãi đi vào phòng tắm.

Anh không có thói quen tắm khi thức dậy vào buổi sáng, nhưng hôm nay là một ngoại lệ!

Mồ hôi nhớp nháp khiến anh muốn đổi ngay bộ ga trải giường mới!

Tất nhiên, anh sẽ làm như vậy.

Tổng cộng chỉ mất nửa giờ, nhưng âm thanh bên ngoài không giảm đi chút nào, mà càng ngày càng to hơn! Có vẻ như có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra! Cũng có rất nhiều người vây xem, bị cảnh sát giải tán cũng không bỏ đi.

Đồ Mộng nhìn ra cửa sổ, tình cờ nhìn thấy cánh cửa của gia đình họ Thượng nằm đối diện với nhà của anh đang mở rộng, cảnh sát từ bên trong bước ra, cả người run rẩy...

Dù nhìn thế nào cũng cảm thấy rất kỳ lạ, luôn cảm thấy không cách nào bỏ qua được, một linh cảm khó hiểu không thể giải thích được khiến anh bực bội, vội vàng mặc quần áo của mình vào rồi đi xuống cầu thang.

Khi vừa đi ra ngoài, anh thấy còn có nhiều người đứng bên ngoài hơn so với lúc anh từ trên tầng nhìn xuống , vài người trong số họ đang thể hiện một hoặc vài cử chỉ với người trong xe cảnh sát.

Một số người ôm chặt vết thương, một bên mắng chửi cảnh sát, một bên được các y tá đưa đi bằng xe cấp cứu trong đau đớn.

Khi Đồ Mộng xuống, anh vô thức tìm Nguyệt Sanh, nhưng tiếc rằng trong căn nhà trống không có bóng người anh muốn thấy, khi nhận ra rằng mới 6 giờ sáng, anh cũng nhẹ lòng hơn.

Đồ Nguyệt Sanh luôn là một đứa trẻ khiến anh yên tâm, chắc là ra ngoài mua đồ ăn sáng hay gì đó ...

Sau khi tìm được lý do cho bản thân, anh bị thu hút bởi những sự việc phía trước, anh nhìn thấy người bị hai cảnh sát trẻ khỏe áp giải đột nhiên mất kiểm soát rồi lao về phía những người đang xem!

Bức tường người hình thành nên một vòng tròn sợ hãi mà mở ra.

Chỗ mà Đồ Mộng đang đứng vừa hay ngược chiều với hướng mà người kia lao đi, nhưng anh vẫn bị ảnh hưởng và bị đám đông đẩy ngược ra sau.

“Dì ơi, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Đồ Mộng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắt người kia không ngừng trợn lên, trông rất đáng sợ, “Sao lại có nhiều cảnh sát như vậy?” Đồ Mộng nhẹ hỏi một người phụ nữ đứng tuổi đứng cạnh anh.

Người phụ nữ có nếp nhăn sâu nơi khóe mắt, nghe Đồ Mộng hỏi thì nhíu mày, tỏ vẻ rất lo lắng, nói: "Tôi cũng không biết, thật là đáng sợ mà, nghe nói phát bệnh gì đó, đa số đều là người già, sáng sớm thức dậy đã bắt đầu cắn người!"

“Cắn người?”Đồ Mộng nhìn theo hướng người phụ nữ kia chỉ, là một chiếc xe cứu thương.