Chương 11: Phá phủ phi thăng

Trăng dần lặn, trời bắt đầu nổi sương. Cây cầu treo hương dã ẩn mình sau màn sương trắng, mờ mờ ảo ảo giữa nơi miền quê vắng lặng, không nhìn rõ được hình thù.

Cây cầu này đã bị bỏ hoang hai năm, ván gỗ lát sàn cũng bị mưa bão mùa hạ tróc đi hơn nửa.

Cả một đoạn sông dài chỉ có duy nhất cầu này không ai đứng ra bảo hộ. Nguyên do là bởi đầu cầu vốn đóng một cái cọc tá hồn, cờ chiêu hồn cũng đã có người lấy đi, cứ theo lệ cũ, cầu này hẳn là đã được quỷ tiếp quản. Người khác muốn tiếp nhận, việc đầu tiên cần làm là phải phá đi cái cọc cùng tấm biển để hủy đi khế ước tế hồn. Nhưng người giữ cờ chẳng biết đã sớm đi đâu, vị kia trong miếu Địa Sư lại không muốn hủy cọc, nên cây cầu này cũng vì thế mà trở thành nơi hiểm địa nổi tiếng.

Cũng may là hai năm gần đây dựng thêm rất nhiều cầu, dân chúng cũng không phải không còn con đường nào khác, nên ngoảnh đi ngoảnh lại, cây cầu này cũng tự nhiên bị bỏ hoang.

Hạ Huyền dựa vào một đầu cầu mà chờ, trong tay ôm một thanh kiếm đen, giữa vạt áo còn phảng phất lưu lại dư hương mát lạnh của Thu Bạch Lộ.

Không lâu sau, một đạo sĩ áo trắng không một tiếng động hiện thân nơi đầu cầu bên kia, tay cầm quạt xếp, lưng đeo kiếm lạnh, đứng trong mây mù.

Giữa hai người là trăm năm chồng chất, oán đổ về cội, đã thừa hiểu căn cốt của nhau, cũng vì thế mà cùng lấy bổn tướng để nghênh chiến.

Hạ Huyền ôm kiếm hỏi vọng lại từ xa, "Ngươi hẹn ta ra chỗ này, rốt cuộc là có ý gì?"

Đạo sĩ áo trắng đáp lại, "Ta chọn cho ngươi chỗ táng thân thế này, còn không vừa lòng sao?"

Ở trước mặt Hạ Huyền mà vẫn có thể càn rỡ bễ nghễ đến thế, thế gian này e là cũng chỉ có mình Sư Vô Độ.

Gã nói khoác như vậy, Hạ Huyền cũng không tức giận, trong đôi mắt lạnh hiện lên nét trào phúng. "Ngươi không chịu nói là tưởng người ngoài không biết à? Chẳng qua là không muốn ta đến chỗ trấn Bác Cổ kia thôi. Quỷ chướng vây thành, thật đúng là danh tác. Trong chướng trăm quỷ nghe lệnh, ngoài chướng ma quỷ bất xâm, cũng không biết là đang phòng cái gì? Thủy Hoành Thiên, ngươi sợ cái gì vậy?"

Sư Vô Độ nghe xong lập tức biến sắc, lạnh nhạt đáp, "Nhiều lời cũng vô dụng." Lời vừa dứt, trong tay gã hiện ra mấy luồng nước sắc lạnh, lao xuống khỏi đầu cầu.

Thân hình kẻ này vốn linh hoạt, lại thêm thủy tiễn hỗn loạn, khí thế bức người. Nhưng Hạ Huyền cũng không vì thế mà cắn câu, liếc mắt một cái đã có thể thấy rõ, kẻ này cứ từng chiêu từng chiêu đánh về phía mình như vậy, nhưng thực chất đang nhắm đến chiếc cọc cầu hồn. Hắn lập tức lui về mấy bước, dùng vỏ kiếm chặn mấy mũi tên nước, lại kết một pháp chướng làm khiên chống lại kẻ đang xông tới. Hai luồng pháp lực mạnh mẽ chạm vào nhau, nổ ra một tiếng rền vang khắp cả khe vực.

Qua lớp kết giới, Hạ Huyền nhìn thẳng vào Sư Vô Độ. "Y vẫn còn sống, đúng không?"

"Không phải ngươi vẫn muốn nó chết sao?" Sư Vô Độ cay đắng cười nói. "Nó chết lâu rồi!"

Hạ Huyền không hề nao núng. "Thế tại sao không gỡ quỷ chướng của ngươi đi."

"Si tâm vọng tưởng!" Cánh tay phải của Sư Vô Độ vung lên, hoa văn sóng nước trên quạt lập tức xuất thêm mấy mũi tên nước đánh thẳng về phía chiếc cọc. Hạ Huyền thấy vậy bèn đánh một chưởng phá tan khiên chắn trước mặt, thuận thế phi thân rút lui, lại trở tay tóm được mũi tên sau cùng, dồn vào pháp lực cực đại tách nó ra thành hàng trăm mũi tên nhỏ, một kích triệt hạ toàn bộ thủy tiễn của Sư Vô Độ trên không trung.

Sư Vô Độ biết mình đã bị lộ tẩy mục đích, bèn dứt khoát thẳng thắn, "Huyền Quỷ, giao tá hồn phiên ra đây, ta còn có thể tha cho cái mạng chó của ngươi."

Hạ Huyền ngoài cười trong không cười, đáp, "Quả nhiên là ngươi biết chuyện tá hồn phiên. Không phải y đã chết rồi sao?"

Sư Vô Độ hiện giờ ở ngay trước mắt, Hạ Huyền liền có thể cẩn thận đánh giá vẻ ngoài của người này.

Kẻ này đã có được quỷ cốt hoàn chỉnh, trong hai năm gần đây lại lũng đoạn quá nửa sông nước nhân gian, theo lý mà nói phải được phong độ ngất trời, không ngờ lại trở nên gầy khô, so với hai năm trước còn tiều tụy hơn nhiều. Có thể thấy, quỷ chướng vây thành quanh năm không triệt kia quả nhiên đã tiêu phí của gã không ít sức lực.

Cờ để chiêu hồn, chính là dựa vào khế ước tá hồn để dẫn đường cho hồn phách.

Hạ Huyền tuy lấy được cờ từ tay Minh Nghi, nhưng cờ kia lại không sao dẫn dắt hắn tìm được hồn, trừ phi linh hồn đó đã hoàn toàn mai một, không thể tìm được trong ba giới, bằng không nhất định là có người đã chen ngang gây khó dễ. Có những lúc hắn không biết nên hận quỷ chướng này của Sư Vô Độ hay cảm ơn nó, dù sao thì cũng nhờ có nó, hắn mới không rơi vào tuyệt vọng trong những tháng ngày đằng đẵng không chút hồi âm.

Sư Vô Độ không trả lời câu hỏi của hắn, sát khí trong mắt lại đậm thêm vài phần. "Cũng được, để ta đánh cho ngươi hồn phi phách tán, sau đó xử lý cái thứ bàng môn tà đạo ở đầu cầu kia cũng chưa muộn!" Dứt lời liền lập tức bắt quyết niệm chú, thức tỉnh mấy con thủy long vốn cuộn mình trong sương mù dưới lòng sông đằng đằng nổi dậy.

Gã được thần cách Phong Thần vá cốt, ít nhiều cũng sử dụng được chút phong lực. Trước mắt là sáu con rồng ngậm nước, lấy thế như vũ bão đánh úp về phía Hạ Huyền, tựa như lưỡi đao bằng thép luyện bổ ra những tiếng xé gió sắc bén. Trong lòng Hạ Huyền vốn chẳng hề vướng bận, nhưng khi nhìn thấy Sư Vô Độ nổi gió dẫn rồng bất giác lại sinh ra vài phần lệ khí trên mặt. Hắn nương theo dây treo cầu mà lên, giữa thế tấn công của rồng nước liền thừa cơ đâm xuyên qua, trong một chớp mắt đã rút kiếm vọt tới trước mặt Sư Vô Độ.

Lúc này Sư Vô Độ đồng thời rút quạt, nghiêng mình qua một bên né kiếm, lại thấy Hạ Huyền trở tay đâm tới nhát thứ hai, chỉ có thể thuận thế rút trường kiếm bên hông ra đón đỡ. Ánh đỏ vừa hiện trong sương, Hạ Huyền liền nhận ra thanh kiếm Sư Vô Độ mang theo đúng là Hồng Kính, nghiến răng hỏi, "Dùng đồ của người khác thuận tay chứ?"

Sư Vô Độ sắc mặt đại biến.

Hồng Kính có nguyên chủ hay không gã vốn không quan tâm, nhưng gã nghe ra Hạ Huyền ý tại ngôn ngoại, vừa vặn đâm trúng nỗi đau của gã.

Có thần cách vá cốt, thần lực trợ thân, bao nhiêu kẻ cầu còn không được, nhưng đây lại là cái đinh nhức nhối từ trước đến nay vẫn cắm sâu trong cốt tủy của gã. Năm ấy tê liệt trong mê man, phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng Sư Thanh Huyền thần cách xuất khiếu, sinh hồn còn chực chờ tan biến, là cơn bóng đè khủng khϊếp mà gã không tài nào tránh khỏi trong những năm gần đây.

Gã tức tối đẩy lui Hạ Huyền, tra Hồng Kính vào vỏ, lập tức chụm bốn ngón tay lại. Rồng nước trong sương tức khắc lao đến như bão nổi, miệng đầy một bồn máu, trong nháy mắt đã nuốt trọn lấy Hạ Huyền. Tay Sư Vô Độ kết ấn liên tục hòng nghiền nát cả hồn lẫn cốt của Hạ Huyền trong miệng thủy thú, lại chẳng ngờ được ánh nước trong không trung bất chợt vỡ toang, Hạ Huyền rút kiếm phá đầu thủy long mà ra, không gian nhất thời tràn ngập tiếng rống thảm thiết của mãnh thú.

Thân rồng vốn làm từ nước, Hạ Huyền vừa chém đầu nó lại như đang mang một tầng sát khí đẫm máu. Hắn đứng trên xoáy nước cuồn cuộn, khí thế bức bách nhìn về phía đạo nhân trên cầu, nói, "Thủy Hoành Thiên, còn chưa triệt hạ quỷ chướng kia của ngươi à?"

Thế quẫn bách của Sư Vô Độ bị Hạ Huyền phút chốc nói toạc ra, khiến gã tức giận không thể kiềm chế.

Gã xưa nay làm việc vốn ngang tàng không kiêng kỵ, vốn muốn phòng Hạ Huyền dùng kế điệu hổ ly sơn, một mực không chịu triệt hạ pháp chướng, đến trận tử chiến này với Hạ Huyền như bị phế đi một cánh tay. Nếu cứ không thu lại pháp chướng, tất sẽ rơi vào thế hạ phong, mà thu hồi quỷ chướng rồi lại sợ rằng sẽ có kẻ thừa dịp lẻn đến, lấy tá hồn phiên chiêu mất sinh hồn của Sư Thanh Huyền.

Trong thế lưỡng nan ấy, mũi kiếm của Hạ Huyền lại phóng tới. Sư Vô Độ trở tay, rút trong màn sương ra một cái roi nước cản lực trường kiếm, cắn răng mà nói, "Chẳng qua cũng là hạng sắt thường thôi, đúng là không biết tự lượng sức mình."

Diêm Vương áo đen trước mắt gã lại nhếch khóe miệng cười lạnh. "Dù là sắt thường, cũng phải xem đang ở trong tay ai!"

Pháp lực của Hạ Huyền trên mũi kiếm tăng vọt, tuy không cắt đứt roi nước của Sư Vô Độ nhưng cũng đánh bật được gã xuống bờ sông. Hắn ném đi thanh kiếm trong tay đã bị ép vỡ, đang muốn truy sát, lại nhìn thấy hướng mà Sư Vô Độ vừa ngã xuống, trong lòng thầm kêu lên một tiếng bất an—cọc tá hồn ở đầu cầu!

Đúng lúc ý nghĩ ấy bật ra, hắn còn chưa kịp xông đến, Sư Vô Độ từ dưới bờ sông đã dựng lên một thác nước sừng sững vạn trượng. Cả hai người đều không ngốc, trong khoảnh khắc ấy Sư Vô Độ cũng hiểu được, trước mắt chỉ cần liều mạng cầm chân Hạ Huyền trong chốc lát, tận lực phá hủy chiếc cọc cầu hồn kia, mọi việc sẽ lập tức ngã ngũ!

Sóng cao trở mình, sinh linh vô độ! Thác nước vạn trượng này là nhờ Sư Vô Độ dùng toàn lực tạo thành, trái phải đều cao chót vót, nước sông trăm dặm đột nhiên bị gã rút đi mấy thước tạo nên tiếng sóng gầm kinh thiên động địa. Trong bức tường nước đáng sợ này cũng không chỉ có nước chảy cuồn cuộn, mà còn chứa pháp lực tràn đầy, cùng mấy con rồng nước nhe răng múa vuốt chỉ chực chờ nuốt chửng bất cứ ai xâm phạm.

Hạ Huyền lại không hề do dự, như một thanh kiếm trần rời vỏ, phi thân thẳng về phía tường nước hung hiểm kia.

Hắn lấy quỷ khí tinh luyện bọc thân, như sao băng bay vụt, nghiền ngọc phá vàng, dùng toàn lực mà phá tan màn nước chạm trời chứa đầy pháp lực nọ.

Sư Vô Độ sợ rằng thủy chướng đã vỡ, liền dứt khoát rút pháp lực ra khỏi thác nước, tiếp lực cho vài mũi thủy tiễn nhanh như chớp bắn về phía cây cọc tá hồn.

Đúng lúc này, nơi bãi sông mù sương dưới cầu truyền đến vài tiếng kinh hô.

Thì ra là đoàn người hồi hương vốn từ đập nước trên thượng du men theo bờ sông mà về. Dưới lòng sông sương trắng mịt mùng, khó phân biệt nắng mưa, mọi người lúc đầu chỉ nghe thấy ẩn ẩn tiếng sấm, nào có ai nghĩ đến thác nước vạn trượng do Quỷ vương kiến thành. Đợi đến khi họ thấy rõ, hồng thủy từ trên thác nước đã sắp cuồn cuộn giáng xuống, một cơn lũ như thế vốn sẽ không thể chạy thoát.

Đây vốn là thời khắc hung hiểm không thể dung túng cho nửa phần phân tâm, Hạ Huyền lại không khỏi chần chừ.

Trong lòng hắn dấy lên một câu hỏi không tên: đứa con trai của Triệu gia có ở đó chứ?

Tựa như có một cơn gió nhẹ phất qua, thổi bay lá bùa mà nhiều năm trước đã hóa thành tro tàn trong nghiệp hỏa, hé lộ hai hàng chữ mà bấy lâu nay vẫn quẩn quanh trong tâm trí Hạ Huyền. Hắn coi mỗi người trên bãi sông kia đều là đứa con của Triệu gia, mỗi một nỗi đau trước cảnh sinh ly tử biệt đều nhân lên cả trăm lần. Phải chịu đựng âm dương cách trở với những người chí thân, liệu còn ai có thể thấu hiểu hơn hắn?

Trong những ngày xưa cũ hắn bị hận ý che mắt, đã từng coi tâm mình như đá tảng, cũng đã quên mất như thế nào là lấy mình đo người. Sư Vô Độ đoạt mất mệnh cách của hắn, hắn lại đi đoạt vị trí của Minh Nghi, đến lúc chính mình được thế thượng phong lại nhất thời quên mất những kẻ ỷ mạnh hϊếp yếu, ngang tàng chiếm đoạt thực chất đáng hận như thế nào. Mà nay có người đã xua tan những tăm tối ấy trong lòng hắn, để hắn tìm lại được xúc cảm làm người. Thân sống trên đời, dù có sắt đá đến đâu, cũng không tránh khỏi gánh nặng trên vai. Mà trong đó gánh nặng nhẹ nhàng nhất chẳng qua cũng đến từ sự thấu hiểu, bởi vì thấu hiểu, nên mới từ bi.

Hắn lại càng cảm nhận rõ mối ràng buộc tam cực đang giằng co trong tấm thân đầy mâu thuẫn của mình. Trên cầu là oán hận cả đời, dưới cầu là chúng sinh lâm nạn, mà ở giữa kia lại là chiếc cọc chiêu hồn—là chút gắn kết duy nhất còn lại giữa hắn và Sư Thanh Huyền trên thế gian. Nhưng vừa nghĩ đến đây, lòng hắn bỗng trở nên thoáng đãng. Nếu những gì giữa hắn với Sư Thanh Huyền chỉ còn đọng lại trong một cái cọc đầu cầu để mà níu giữ, thì khoảng thời gian đêm ngày bầu bạn qua bao xuân thu kia còn tính là gì? Nếu người ấy có mặt ở đây ngay lúc này, y sẽ đưa ra lựa chọn gì, hắn trong lòng cũng rõ.

Từ khi phá Đồng Lô hóa quỷ tới nay, hắn sát phạt quyết đoán, xuống tay chẳng lưu tình, nhưng vô tình lại đánh mất cảm giác sống động này, chính là cảm giác khi tự mình rũ bỏ dây trói của số mệnh, khảng khái lựa chọn một quyết định từ trong tâm.

Làm người hay làm quỷ, trước hết phải đối diện với mâu thuẫn trong chính mình mới có thể lựa chọn.

—đỉnh lũ ập xuống, hắn dứt khoát thay đổi phương hướng.

Hồng thủy tràn bờ, toán người ở bãi sông lại chớp mắt được Hạ Huyền cứu lên, Sư Vô Độ ở đầu cầu cũng thừa dịp chiếm tiên cơ—thắng bại đã định.

Nhưng giây lát qua đi, vào đúng thời khắc chiếc cọc cầu hồn bị Sư Vô Độ đánh tan thành bột mịn, một tiếng sét trong không trung chợt giáng xuống, Quỷ vương áo đen từ bình địa liền phi thăng.

Lần phi thăng này đến muộn mấy trăm năm, Hạ Huyền chỉ cảm thấy đất trời thanh tịnh, thân này phiêu nhiên, dưới thân là Trường Giang và Hoàng Hà trăm dặm, kề bên núi xanh không tuổi.

Hồng trần dưới chân như một chiếc nồi lớn, là người hay quỷ cũng đều ở trong đó vật lộn. Khóc khóc cười cười, bi hoan nung nấu, tất cả lẫn lộn bên trong, giữa những ồn ào tạp nham lại dấy lên một cỗ sinh khí. Bá tính là như vậy, khiến kẻ khác khó có thể tránh được cảm khái trong lòng.

Hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc tá hồn phiên. Không còn khế ước trong cọc cầu hồn, mảnh cờ này đã thành vật chết, chậm rãi tan thành tro bụi, bay đi theo gió trôi, nương theo kẽ ngón tay hắn mà hòa mình vào trời xanh biển rộng.

Vòm mây trước mắt hắn tách ra, thềm ngọc Thiên đình quen thuộc hiện lên thấp thoáng trước mắt, sừng sững đồ sộ chắn trước dòng khói nước bên trong. Hắn nhìn thấy người đang đứng trước thềm ngọc, tự giễu mà nói, "Không ngờ là ác quỷ phi thăng mà cũng phải phiền đến Linh Văn Chân Quân đại giá."

Linh Văn một thân áo đen, khoanh tay đứng trước cổng ngọc, đáp, "Nói đến Quỷ vương phi thăng, trước đây vẫn còn giai thoại Huyết Vũ Thám Hoa chẳng ngần ngại nhảy xuống phàm trần. Ta sợ thần quan cấp dưới lịch duyệt thiển cận, đến lúc đó lại không biết xử lý ra sao, để cho Địa Sư đại nhân chê cười."

Hạ Huyền đột nhiên sững lại. "Địa Sư?"

Linh Văn thu tầm mắt lại, nói, "Không sai."

Hạ Huyền cau mày. "Hồn phách vị Địa Sư tiền nhiệm kia đã tan hết rồi à?"

Đối với người nọ, phải chăng được tán hồn cũng là một sự giải thoát khỏi bể khổ vô gián.

Linh Văn liền đáp, "Từ khi Địa Sư tiền nhiệm lấy đi tá hồn phiên ở nhân giới, tự mình đọa quỷ, trên Thiên đình đã không còn ai đảm nhiệm ghế Địa Sư. Về chuyện hồn phách người nọ đã tiêu tán hay chưa, điện Linh Văn cũng khó tra xét, xin hãy thứ lỗi."

Thấy Hạ Huyền trầm ngâm không nói, Linh Văn l*иg tay áo lại, tiếp lời, "Đi hay ở, xin đại nhân hãy lựa chọn sớm."

Hạ Huyền chế nhạo, "Ta thấy ngươi làm loạn cả ba giới một đợt, chắc cũng hiểu được trên trời dưới đất vốn không khác nhau là bao."

"Tất nhiên vẫn sẽ có chỗ khác, ví dụ như nếu chọn ở lại..." Linh Văn hướng đôi mắt không gợn sóng về phía Hạ Huyền. "Đại nhân bây giờ đã có thể điểm tướng."

-tbc-

Lời tác giả:

Được đánh nhau với Thủy ca một lần cuối, thích quá đi!

Lúc trước Hoa tổng nói, "Thể nghiệm này hắn cũng đã từng trải qua," [chương 10] chính là đang nhắc đến cảm giác trước khi phi thăng ở núi Đồng Lô. Chương sau là đại kết cục rồi... Nhưng chắc là đọc đến đây thì mọi người cũng đoán được bảy tám phần chương cuối có gì rồi nhỉ.

Lời dịch giả:

Vậy là sắp kết thúc rồi.

Như tác giả đã nói, chắc mọi người cũng đoán ra chương cuối sẽ thế nào nhỉ. Cơ mà đoán ra rồi cũng đừng bỏ rơi truyện nha, hai tuần nữa chúng ta sẽ cùng đón đại kết cục nhé.