Chương 7: Bát hệ ma pháp

Bạch Quân tiếp lời:

- Ta không thể chỉ cho ngươi rõ ràng tường tận các loại dược thảo, chỉ có thể đem kiến thức của ta truyền cho ngươi. Ngươi có thể chậm rãi tiếp thu. Còn về việc điều chế linh dược như thế nào, ta cũng không thể giáo cho ngươi được. Ngươi phải tìm kiếm luyện dược sư điều chế gốc thảo dược đó thành linh dược.

Nói rồi Bạch Quân chậm rãi tiến lại gần Vũ Thiên. Sau đó ngón tay thon dài của nàng điểm lên trên ngọc bội hình hoa sen trước ngực Vũ Thiên. Từ trong ngọc bội xuất hiện ra ba quyển sách dầy cộm, Bạch Quân nâng ba quyển sách trước mặt Vũ Thiên rồi nói:

- Quyển màu xanh lá là thông tin những dược liệu được mọc ở trên đất liền. Quyển màu xanh dương là những dược liệu được ghi chép ở dưới biển. Còn quyển màu vàng ngươi không cần để ý đến. Hiện tại ngươi cứ nghiên cứu tìm hiểu hai quyển này trước đi.

Vũ Thiên nhìn một loạt động tác của nàng, sau đó xác định được ngọc bội nàng đang đeo trước ngực không đơn giản, có khả năng hồi phục lại có thể trữ vật.

Bạch Quân thu hồi quyển sách màu vàng lại, lòng bàn tay nàng phát ra ánh sáng trắng truyền vào quyển sách sau đó lại đưa đến trước mặt Vũ Thiên, thấy vậy Vũ Thiên ngạc nhiên chưa kịp hỏi nàng, thì Bạch Quân lại lên tiếng:

- Quyển sách này. Coi như ta cho ngươi tìm hiểu thêm, rất có thể giúp ngươi được nhiều việc. Để ngươi đi kiếm linh dược giúp ta hồi phục linh hồn, chỉ vì giúp nha đầu kia khôi phục thì có hơi thiệt thòi cho ngươi. Ta cũng không phải loại người lợi dụng người khác, hiện tại ta đã giải trừ cấm chú trên quyển sách đó, ngươi có thể tùy tiện xem. Hai quyển sách kia tặng ngươi, còn quyển này không thể.

Nàng nhìn quyển sách màu vàng xong nói tiếp:

- Đây là của người khác tặng cho ta. Nên quyển này ngươi có thể tùy ý xem, xem xong phải trả lại.

Vũ Thiên gật đầu, khẳng khái đáp:

- Được.

Nàng cũng không phải loại người tham tài, huống hồ Bạch Quân đã tặng cho nàng rất nhiều tri thức, mà nàng chắc chắn thông tin trong ba quyển sách này rất quý giá. Vũ Thiên nhìn A Châu , sau đó quay sang nói với Bạch Quân:

- A Châu trên ngực vẫn còn nội lực tích tụ. Để lâu e rằng...

Bạch Quân nhàn nhã tiếp lời:

- Ngươi đừng lo. Ta hiện giờ tuy không có khả năng hóa giải nội lực, nhưng vẫn có thể áp chế nó. Ngươi hãy để nha đầu này ở đây, không gian này linh khí rất nồng đậm có thể đình chỉ nội lực xuống mức thấp nhất. Đối với nha đầu kia cũng có lợi mà không hại.

Vũ Thiên gật đầu:

- Nếu muốn tìm loại linh dược có khả năng chữa trị linh hồn ta chắc phải đi đến Hắc Vụ Sâm Lâm rồi.

Bạch Quân mắt đẹp liếc nhìn Vũ Thiên khinh thường nói:

- Một tiểu nha đầu bát cấp hoàng sư như ngươi, đi đến Hắc Vụ coi như bảo toàn mạng là may mắn lắm rồi. Ngươi còn mong kiếm được dược thảo?

Kinh ngạc nhìn Bạch Quân, Vũ Thiên cũng không cho là đúng:

- Ta thích nhất là mạo hiểm, chỉ khi gặp nguy hiểm ta mới kích phát được tiềm năng. Đó cũng là một dạng tu luyện của ta.

Bạch Quân hừ lạnh một tiếng lãnh đạm nói:

- Đừng cho là ta không nhắc ngươi, những dược thảo cao cấp thường có ma thú cao giai thủ hộ. Ngươi như vậy đừng nói lấy được thảo dược, mạng ngươi cũng giữ không được.

- Có cả ma thú thủ hộ dược thảo sao?

Bạch Quân lạnh lẽo nói:

- Ngươi ngay cả chuyện đó cũng không biết?

Vũ Thiên nghe nàng nói vậy cũng không tức giận, chỉ thản nhiên đáp:

- Ngươi cho ta là tiểu thư quý tộc, được người người cung phụng sao? Quan sát ta hai tháng trời Bạch tỷ tỷ ngươi nghĩ ta sống một nơi như vậy sẽ biết được nhiều thứ? Ta chăm chỉ khổ luyện là để bảo vệ mình, bảo vệ người bên cạnh ta. Thực lực ta không đủ nên mới để A Châu xảy ra chuyện, cũng không thể báo thù cho nàng, ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Chờ cứu được A Châu ta sẽ trả thù, bị thương người của ta, ta sẽ cho hắn sống không bằng chết.

Nói câu đó xong cặp mắt đen sâu thăm thẳm của Vũ Thiên tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

Cảm nhận được sát ý của Vũ Thiên, Bạch Quân nhận ra được Vũ Thiên có ý chí kiên định, loại người có thù tất báo. Dạng người như vậy nàng rất yên tâm, việc nàng cư trú ở ngọc bội cũng được trút gánh nặng. Nội tâm đề phòng của nàng đối với vũ Thiên cũng giảm không ít. Xét về cuộc sống của Vũ Thiên cũng không được tốt, nàng cũng có thể chỉ bảo thêm, coi như giúp nha đầu này một chút.

Bạch Quân nhìn Vũ Thiên hồi lâu, sau đó lên tiếng nói:

- Ta có thể giúp ngươi kiểm tra năng lực. Sau đó sẽ chỉ ra những phương pháp khiến ngươi có thể tu luyện một cách thuận lợi.

Vũ Thiên mừng rỡ, được một cường giả chỉ điểm cho mình trên con đường tu luyện cầu mà không được. Điều này khiến nàng bớt đi được một bước ngắn trong tu luyện.

Trên con đường tu luyện của tu luyện giả đa số dựa vào rèn luyện và sự cố gắng của bản thân, không có sự kiên trì và nỗ lực những điều khác trở nên rất tầm thường, cho dù có năng lực mạnh cũng chỉ là vỏ bề ngoài.

Gặp một người thực lực thực sự trải qua rèn luyện dựa vào sự cố gắng của mình thì khi giao đấu cũng chỉ thua mà thôi. Mặc dù nói dựa vào rèn luyện và nỗ lực là đa số, nhưng trong đó còn dựa vào những thứ như được chỉ dạy từ cường giả đi trước, gặp được thiên tài địa bảo. Đó là những thứ giúp tu luyện giả trở nên hoàn mỹ hơn trên con đường đi đến cường giả.

Vũ Thiên cười nói:

- Vậy phiền ngươi Bạch tỷ tỷ.

Cảm thấy một tiểu nha đầu mười ba tuổi lại có sát khí như vậy, nàng cũng không khỏi có một chút quan tâm. Sống trong hoàn cảnh như vậy có lẽ khiến tâm trí thiếu niên bị mất đi, trở nên trưởng thành hơn.

Đối với người hại nàng, nàng trong lòng sẽ mang thù. Nhưng với người đối xữ tốt với nàng, nàng lại tỏ ra rất công bằng đối xữ, "ngươi đối tốt với ta, ta cũng tốt với ngươi".

Bạch Quân nhìn Vũ Thiên ánh mắt trở nên nhu hòa hơn một chút, nhưng vẫn lãnh đạm nói:

- Được. Ngươi lại đây.

Vũ thiên đi đến trước mặt Bạch Quân, nàng thầm sợ hãi cảm thán nghĩ:

"Quả nhiên, càng nhìn càng thấy mỹ. Nhìn ở phương diện gần như vậy dù cho ta không phải nam tử cũng sẽ bị kích thích đi. Thật là...không chút tiền đồ."

Bạch Quân đưa tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt đặt lên đầu Vũ Thiên rồi nói:

- Nhắm mắt lại, thư giản để nguyên lực trong người ngươi chuyển động xung quanh cơ thể, rồi nói cho ta biết ngươi thấy những gì?

Vũ Thiên nghe vậy lập tức nhắm mắt, sau đó vận dụng nguyên lực từ trái tim truyền ra, chạy dọc theo các kinh mạch ở cơ thể. Ngay sau đó nàng cảm nhận được xung quanh mình xuất hiện những màu sắc. Vũ Thiên chậm rãi trả lời:

- Thấy được màu sắc kì lạ.

- Đó là màu gì?

Vũ thiên đáp:

- Màu đỏ.

- Là nguyên tố hệ hỏa.

Ngay sau đó Vũ Thiên lại lên tiếng:

- Màu lục.

- Là hệ mộc.

- Màu vàng.

Chưa đợi Bạch Quân nói, Vũ Thiên đã nói ra một lèo khiến Bạch Quân kinh ngạc không thôi:

- Màu cam, màu xanh dương, màu tím, màu hồng và màu lam.

Đôi mắt đẹp của Bạch Quân mở to nhìn Vũ Thiên, nàng nói không thành lời:

- Ngươi...

Vũ Thiên mở mắt ra nhìn thấy sự kinh ngạc của Bạch Quân, liền cảm thấy khó hiểu nhìn nàng ta hỏi:

- Bạch tỷ tỷ! Có chuyện gì sao?

Bạch Quân nhìn nàng chưa hết kinh ngạc, ánh mắt phức tạp thật lâu không nói lên lời, nàng lắc đầu rồi thở dài:

- Không có gì. Thiên phú của ngươi rất tốt, ngươi có nhìn thấy màu trắng và màu đen không?

Vũ Thiên lắc đầu:

- Không thấy! Hai màu đó quan trọng sao?

Bạch Quân nhìn nàng tâm vẫn chưa bình tĩnh được, ánh mắt giống như cố gắng tìm tòi điều gì đó từ Vũ Thiên.

Thấy sự khác lạ của Bạch Quân, Vũ Thiên lại cất giọng hỏi:

- Bạch tỷ tỷ! Ngươi sao thế?

Bạch Quân giật mình, cố gắng áp chế lại tâm tình của mình, bình tĩnh chậm rãi đáp:

- Không việc gì. Ta có chút ngạc nhiên vì ngươi là ma pháp sư bát hệ.

- Bát hệ? Có nhiều người bát hệ lắm sao?

Vũ Thiên nghi hoặc hỏi, lại nhận thấy sắc mặt cổ quái khi Bạch tỷ tỷ nhìn nàng.

Rất nhanh sau đó Bạch Quân liền mở miệng giải thích nhưng lại không trả lời câu hỏi của Vũ Thiên:

- Màu vàng thổ hệ, màu cam kim hệ, màu xanh dương thủy hệ, màu tím hệ lôi, màu hồng hệ phong, màu lam hệ băng. Còn khi nãy ta hỏi ngươi hai màu trắng đen chính là hai hệ quang minh và hắc ám.

Vũ Thiên tò mò hỏi:

- Nguyên tố đó mạnh hơn các nguyên tố khác sao?

Bạch Quân nhàn nhạt đáp:

- Cũng không thể nói là vậy, chỉ là năng lực của hai nguyên tố đó rất quỷ dị. Nếu một người ma pháp sư hắc ám hay quang minh giao chiến với người có nguyên tố thông thường ngươi nghĩ phần thắng của người nguyên tố thông thường là bao nhiêu?

Vũ Thiên trầm tư sau đó trả lời:

- Có thể là 50- 50 đi

- Là bằng không.

Vũ Thiên giật mình, không ngờ nàng đánh giá thấp năng lực của hai nguyên tố ám và quang như vậy.

- Như vậy người có nguyên tố hắc ám và quang minh chẳng phải là hai nguyên tố mạnh nhất sao?

- Đối với người sở hữu một nguyên tố có thể nói hắc ám với quang minh khó có khả năng giao chiến. Nhưng nếu sở hữu được nhiều loại nguyên tố khác nhau, phần thắng sẽ cao hơn. Bởi vậy ngươi không cần phải lo khi gặp người sở hữu nguyên tố hắc ám hay quang minh. Ngươi sở hữu nhiều nguyên tố như vậy, đánh không lại cũng có thể chạy thoát.

Vũ Thiên có phần bất khả tư nghị nhìn Bạch Quân, sau đó lại dò hỏi:

- Như thế nào mới có khả năng làm ngự thú sư?

Ánh mắt Bạch Quân trở nên lạnh lẽo, khí lạnh xung quanh tỏa ra từ nàng khiến Vũ Thiên trở nên rét lạnh. Áp lực tinh thần từ Bạch Quân trào ra làm đầu nàng đau như búa bổ. Vũ Thiên tức giận, khó khăn nói:

- Bạch..tỷ tỷ! Ngươi..ngươi..đây là làm cái gì? Ta đắc tội gì ngươi?

Thu hồi thần lực của mình, ánh mắt của Bạch Quân vẫn toát ra băng giá nhìn Vũ Thiên, giọng nói trở nên lạnh băng:

- Ngươi muốn trở thành Ngự Thú Sư?

Vũ Thiên âm thầm nổi giận nghĩ:

"Nữ nhân này bị sao thế? Động kinh àh? Tự nhiên nhắc đến Ngự Thú Sư là ánh mắt trở nên như muốn giết người. Tâm tính phức tạp như vậy. Sau này ở chung lỡ hỏi hay nói một câu nào không hợp ý nàng, không chừng nàng còn có thể ra tay giết ta...Thực lực. Ta vẫn nên cố gắng nâng cao thực lực. Hừ.."

Vẫn chưa vơi đi cơn tức bị Bạch Quân hành hạ tinh thần đối với mình, Vũ Thiên hừ lạnh một tiếng không khách khí nói:

- Hừ..Ngươi nghĩ xem cả cái đại lục này ai mà không muốn làm một Ngự Thú Sư? Ta cũng không ngoại lệ. Hơn nữa ta chỉ tiện hỏi, chứ cũng không có nói quyết tâm làm Ngự Thú Sư. Ta đương nhiên biết nghề nghiệp này cần phải có huyết thống phù hợp mới làm được. Ai mà chẳng muốn mình mạnh hơn, nếu ta là một Ngự Thú Sư ta có thể bảo vệ tốt mình và người bên cạnh ta tốt hơn. Ta tự biết mình không có khả năng đó, ngươi cũng không cần làm như vậy với ta. Không lẽ ngươi đối với Ngự Thú Sư có thù oán?

Bạch Quân cũng không có trả lời câu hỏi của Vũ Thiên, giọng nói của nàng đã trở nên bình thường, đạm mạc đáp:

- Ngự Thú Sư cũng không dựa theo huyết thống. Chỉ cần thiên phú cùng tư chất của ngươi thỏa mãn điều kiện của nó là có thể đạt được.

- Điều kiện? Là như thế nào?

- Bên trong thần thức ngươi tự hình thành một trận pháp gọi là khế ước linh trận. Khế ước trận pháp này ta không thể giáo ngươi, cũng không ai có thể giáo được. Ngươi muốn biết được mình có phải là Ngự Thú Sư hay không thì nên đến Hắc Vụ Sâm Lâm. Hiện tại ngươi ở đây tu luyện sẽ không cảm ngộ được điều gì.

Vũ Thiên có vẻ đã quên lúc nãy Bạch Quân tấn công mình, nàng cười nhẹ nói:

- Tốt. Ta sẽ đến Hắc Vụ Sâm Lâm kiếm dược thảo cho ngươi, sẵn tiện kiểm tra năng lực của mình.

Bạch Quân lườm Vũ Thiên lạnh băng nói:

- Bây giờ ngươi hiện tại tu luyện cho tốt là được. Cố gắng xem và ghi nhớ các loại dược thảo. Đừng để khi đến Hắc Vụ Sâm Lâm không kiếm được dược thảo lại làm mồi cho ma thú.

Vũ Thiên nhún nhún vai từ chối cho ý kiến, nàng chẳng muốn tranh luận với nữ nhân này chút nào. Tuy rất đẹp, nàng cũng rất thưởng thức, nhưng cá tính băng lãnh cách người vạn dặm khiến nàng rất không thoải mái.

Tuy Vũ Thiên là một sát thủ nàng tiềm chất cũng khá lạnh lùng, nhưng Bạch Quân lại khiến nàng có cảm giác như đứng trước tòa núi băng. Loại băng sơn nữ vương như vậy, đối với nàng chỉ có thể quan hệ cộng tác không thể làm tri kỉ.