Chương 8: Rời khỏi Dạ Gia

Sau cuộc trò chuyện của hai người trong không gian riêng, Bạch Quân thi pháp sử dụng năng lực của mình để giúp A Châu áp chế nội thương trong cơ thể. Vì muốn làm chậm thời gian bộc phát của nội thương trong thân thể A Châu, Vũ Thiên đành phải để nàng ta ở trong không gian tùy thân.

Việc kế tiếp là làm như lời Bạch Quân nói, nàng cố gắng tìm hiểu về các loại dược thảo và công dụng của nó. Vì ở trong không gian có linh khí nồng đậm, Vũ Thiên vừa tu luyện vừa ở bên trong nghiên cứu sách.

Ba tháng vừa qua, Vũ Thiên tu luyện không ngừng nghỉ, lại được Bạch Quân chỉ điểm. Nàng rốt cuộc cũng đột phá được bình cảnh bát cấp tiến vào cửu cấp đỉnh phong, nhưng càng về sau lại không cách nào đột phá lên cấp bậc tiếp theo được.

Vũ Thiên cũng không nóng vội, mặc dù nàng rất mong muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cũng biết câu "dục tốc bất đạt". Hiện tại chỉ có thể ra ngoài lịch lãm mới có khả năng giúp nàng rèn luyện năng lực.

Kim cương không mài thì không sáng, vì vậy khi nàng đề nghị với Bạch Quân sẽ ra ngoài tu luyện. Nàng ta cũng không ngăn cản ngược lại có vẻ đồng tình. Vì nguyên lực của Vũ Thiên cũng đã tới bình cảnh, tu luyện lâu dài ở đây cũng không phải là cách tốt.

Vũ Thiên lấy ba bộ võ phục mà A Châu mua cho nàng thu vào nạp giới. Thay y phục còn lại, sau đó nàng cột gọn mái tóc dài của mình lên cao hệt như một nam tử, đứng trước gương đồng ngắm nhìn mình trong gương. Là một nam hài tuấn tú, anh khí bức phàm. Đôi đồng tử sáng lấp lánh như sao trời, da trắng như bạch ngọc, mày kiếm anh tuấn, môi mỏng khẽ nhếch. Nàng liền nghĩ:

"Cải trang là một nam tử có vẻ tốt, đi ra ngoài dễ dàng hành sự."

Thu xếp đồ đạc xong, Vũ Thiên liền rời khỏi trạch viện. Vì chưa biết được đường ra nên nàng bị lạc sang một khu trạch viện khác. Đang định tìm người để hỏi đường, lại vô tình nhìn thấy một cảnh tượng đặc sắc.

Có hai nữ tử đang đánh một nữ tử khác, bên cạnh đó liền có một nữ hài tầm mười hai mười ba tuổi mặc trang phục lục y rất đẹp đẽ, khuôn mặt thanh tú lại có phần kiêu ngạo, đang đứng một bên nhàn nhã quan sát.

Vũ Thiên không muốn xen vào chuyện của người khác. Nàng lập tức nhanh chân rời khỏi nơi đó không một chút quan tâm.

Đột nhiên chân nàng bị ghì chặt, kèm theo một tiếng khóc nức nỡ vang lên ở sau lưng:

- Thiếu gia! Cứu nô tỳ...cứu nô tỳ với.

Hai nha hoàn đang định động thủ bổng nhiên ngừng lại nhìn Vũ Thiên, cả nữ hài mặc lục y cũng chằm chằm nhìn nàng.

Như muốn biết người thiếu niên trước mặt là ai?

Vì nàng chưa từng thấy Vũ Thiên bao giờ cả.

Hay là một nô tài mới thu nhận?

Vũ Thiên khẽ nhíu mày, chưa kịp nói lời nào thì nữ hài mặc lục y bổng nhiên lên tiếng:

- Ngươi là ai? Nhanh chóng rời khỏi đây, đừng làm phiền đến ta.

Không đoái hoài đến lời nữ hài kia nói, Vũ Thiên nhìn nha hoàn đang ôm chân mình lạnh lùng nói:

- Buông ra!

Nha hoàn đang ghì chặt chân Vũ Thiên bỗng dưng ngừng khóc kinh ngạc nhìn nàng, nàng ta cũng không thể ngờ đến thiếu niên này lại lạnh lùng đến vậy. Nhìn thật kĩ lại, nàng ta mới nhận ra vị thiếu niên trước mắt không phải là một ai trong các thiếu gia của Dạ gia. Nàng tuyệt vọng thả tay ra, thầm nghĩ số mình coi như đã hết. Không còn ai có thể cứu nàng được nữa.

Hai nữ tử kia thấy vậy tính bước lên ngăn chặn Vũ Thiên, ngay lúc đó nữ hài mặc lục y thấy nàng không có xen vào chuyện của mình, liền giở giọng cười khinh miệt nói:

- Coi như ngươi biết điều, bổn tiểu thư sẽ coi như không thấy ngươi. Ngươi tốt nhất đi ra khỏi đây, đừng để bổn tiểu thư ngứa mắt.

Vũ Thiên vốn không để nàng ta vào mắt, tính bước đi thì lại nghe nàng kênh kiệu nói:

- Là nô tài mà dám mơ ước đồ vật của chủ nhân. Ngươi nghĩ mình là ai? Một nha hoàn thấp kém lại dám có ý nghĩ như vậy. Đừng cho rằng Dạ gia sẽ bồi dưỡng ngươi, cấp tiền tài giống như nghiệt chủng ở viện Thanh Phong ư? Hằng tháng được bố thí thì nghĩ mình là vị tiểu thư của Dạ gia? Hừ... Chỉ là một phế vật không phụ không nương dưỡng. Gia tộc này nuôi một phế vật như thế đã quá bao dung rồi. Ngươi lại tự cho mình tài giỏi có thể lọt vào mắt gia gia ta được sao? Mơ tưởng. Ta tuyệt đối sẽ không....

Chưa nói dứt lời một bàn tay đã bóp chặt cổ nàng, khiến nàng liền cảm thấy ngạt thở. Trừng mắt nhìn người đang bóp cổ mình, không ai khác chính là thiếu niên lúc nãy nàng đã đuổi đi.

Nữ hài lục y như không thể tin vào sự việc trước mắt mình.

Tên nam tử này chán sống rồi sao?

Sự việc này cũng khiến cho ba nữ tử còn lại chứng kiến liền ngây ngẩn cả người.

Hai nha hoàn đi theo nữ hài mặc lục y thấy vậy lớn tiếng kêu:

- Tiểu..tiểu thư..

Một nha hoàn khác lên tiếng:

- Ngươi điên rồi sao? Mau thả tiểu thư nhà ta ra. Ngươi không muốn sống nữa sao?

Vũ Thiên lạnh lùng nhìn nha đầu trước mắt mình, sau đó âm trầm quát:

- Câm miệng.

Hai nha hoàn kia cảm nhận được uy áp mà Vũ Thiên tràn ra, lập tức cảm thấy sợ hãi. Vì họ không phải là tu luyện giả nên không có năng lực chống lại, huống hồ sát khí trên của người Vũ Thiên tỏa ra cũng khiến họ lạnh run.

Ngay sau đó cả hai nha hoàn liền im lặng, không dám làm gì vì biết thiếu niên trước mắt không thể trêu vào. Bọn họ chỉ có thể nhìn chằm chằm Vũ Thiên, sau đó cầu trời khấn phật cho lúc này có ai đi ngang qua cứu giúp tiểu thư nhà mình. Nếu Vũ Thiên làm điều gì tổn hại với tiểu thư, họ biết mình không thể chống lại nhưng tuyệt đối không làm ngơ.

Nữ hài lục y trừng mắt nhìn Vũ Thiên tức giận quát:

- Nô..nô tài..Ngươi..to..gan..

Nhìn nữ hài lục y, Vũ Thiên nhàn nhạt nói:

- Ta vốn chỉ coi ngươi như một tiểu oa oa, không muốn quan tâm đến ngươi. Nhưng..miệng ngươi luôn thốt ra những lời lẽ thối tha...nghe rất ngứa tai. Ngươi nghĩ ta nên làm thế nào để rửa sạch miệng ngươi?

Nữ hài nghe vậy liền tức đến nghẹn thở, khuôn mặt đỏ bừng. Nàng đột nhiên phóng xuất ra linh hồn lực trùng kích linh hồn Vũ Thiên. Khiến cho Vũ Thiên cảm thấy có chút choáng váng, nhưng rất nhanh sau đó nàng lập tức hồi phục lại.

Chưa kịp định thần đã bị nữ hài dùng nguyên lực tạo ra băng thuật tấn công bàn tay đang bóp cổ nàng ta.

Tay của Vũ Thiên đột ngột liền bị bao phủ một lớp băng mỏng.

Ngay lập tức Vũ Thiên liền buông tay ra, nàng nhanh chóng lùi ra xa nữ hài. Nhìn chằm chằm lớp băng đang bao phủ trên tay mình, Vũ Thiên cảm khái. Nàng có chút sơ xuất rồi, không nghĩ đến nữ hài này lại là ma pháp sư. Càng không nghĩ đến bị trùng kích linh hồn.

Có thể do đây là lần đầu tiên Vũ Thiên bị một ma pháp sư dùng pháp thuật tấn công, nên nàng vẫn chưa có kinh nghiệm trong việc phòng bị.

Nữ hài căm tức nhìn Vũ Thiên lớn tiếng nói:

- Giỏi cho nô tài nhà ngươi, cả bổn tiểu thư mà ngươi cũng dám động, giờ cho ngươi có là ai đi nữa. Hôm nay bổn tiểu thư nhất định phải phế ngươi.

Vũ Thiên nhìn bàn tay, sau đó quay sang nhìn tiểu cô nương nàng cười lạnh:

- Ra là một ma pháp sư Băng hệ.

Tiểu cô nương nhếch miệng tự hào nói:

- Sao nào? Sợ rồi? Đắc tội với ta coi như ngươi xui xẻo. Ta Dạ Linh Ngọc thề hôm nay phải bắt ngươi phủ phục dưới chân ta như một con cẩu.

Vũ Thiên thản nhiên đáp:

- Có bản lĩnh cứ tới.

Dạ Linh Ngọc hừ lạnh nhìn Vũ Thiên khinh thường nói:

- Hừ..Còn mạnh miệng.

Ngay sau đó trên tay Dạ Linh Ngọc liền xuất hiện vô số tảng băng nhỏ lượn lờ xung quanh, thấy Vũ Thiên vẫn thái độ dửng dưng coi như không có việc gì khiến nàng tức đến nỗi đôi mắt trở nên đỏ ngầu như muốn giết người.

Nàng điều khiển những viên đá nhỏ bay đến tấn công Vũ Thiên. Tưởng chừng như thân thể Vũ Thiên sẽ bị những viên đá băng ấy sẽ xuyên thủng.

Dạ Linh Ngọc thập phần đắc ý, nàng nghĩ chắc chắn Vũ Thiên sẽ không né tránh được công kích của mình. Nhưng lại không thể ngờ Vũ Thiên trong nháy mắt lại xuất hiện ngay trước mặt nàng, mà thân thể lại vô sự không bị một chút xây xát gì.

Dạ Linh Ngọc trừng mắt, nàng không thể tin được chuyện này là sự thật.

Vũ Thiên đưa tay dùng huyền lực bổ một chưởng trên ngực Dạ Linh Ngọc, một chưởng này không nặng cũng không nhẹ. Nhưng lại tổn thương nguyên lực, muốn hồi phục cũng phải hai đến ba tháng.

Dạ Linh Ngọc ngã lăn ra đất, tay ôm ngực phun một ngụm máu oán hận nhìn Vũ Thiên.

Nhìn nữ hài trước mặt Vũ Thiên ánh mắt đầy sát khí nói:

- Ta đây chỉ là giáo huấn ngươi, ngươi tốt nhất nên quản lý cái miệng của mình cho tốt. Còn nói một lời nào không tốt về người ở viện Thanh Phong. Ta sẽ không ngại bẩn tay mà giết ngươi.

Lớp băng trên tay bị Vũ Thiên dùng hỏa ma pháp, khiến nó bốc hơi hết. Uy áp cấp bậc hoàng sư cửu cấp tuôn trào ra cách mãnh liệt, làm cho Dạ Linh Ngọc cùng ba nữ tử rùng mình.

Lúc này Dạ Linh Ngọc giờ mới biết thiếu niên trước mắt cấp bậc hơn hẳn nàng, vừa oán hận vừa sợ hãi. Nàng không thể nói được lời nào chỉ có thể ôm ngực nhìn chằm chằm Vũ Thiên như muốn cào nát mặt "hắn". Nàng oán hận nghiến răng nghĩ:

"Ngươi chờ. Thù này ta nhất định sẽ trả."

Vũ Thiên cảm thấy vô vị chẳng còn muốn ở đây thêm chút nào nữa, lập tức xoay người bỏ đi.

Dạ Linh Ngọc thấy vậy thống khổ chịu đau hét lớn nói:

- Đứng lại. Ngươi dám xưng tên?

Cước bộ bất chợt dừng lại nhưng Vũ Thiên cũng không quay đầu, nàng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Dạ Vũ Khúc.

Sau đó nhấc chân bỏ đi để lại Dạ Linh Ngọc tự lẫm bẫm một mình nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tốt lắm Dạ Vũ Khúc. Ngươi đã là ở trong Dạ Gia, thì ta nhất định kiếm ngươi tính sổ.

Thấy Vũ Thiên đi xa hai tỳ nữ kia lập tức chạy lại đỡ Dạ Linh Ngọc, nàng ta liền giận dữ quát:

- Cút! Mau đi báo cho phụ thân ta, cùng ca ca ta. Phế vật.

Vũ Thiên đi dọc theo đường lộ ra khỏi khuôn viên đó.

Bạch Quân truyền âm lạnh nhạt nói:

"Ngươi còn gây chuyện. Không muốn an toàn rời khỏi nữa sao?"

Vũ Thiên bực bội đáp:

"Ta ghét nhất ai nói đụng chạm đến phụ mẫu ta."

Được rồi!

Nàng không phải hài tử của bọn họ. Nhưng tốt xấu gì cũng trên danh nghĩa, nghe người khác mắng chữi phụ mẫu của nguyên chủ, nàng không kìm được tức giận nên mới ra tay. Chuyện này không thể trách được.

Bạch Quân im lặng, sau đó lại nói:

"Tốt nhất ngươi nên rời khỏi đây càng nhanh, càng tốt. Ta bây giờ không giúp được gì cho ngươi, nhiều nhất chỉ có thể che đi khí tức của ngươi. Nha đầu kia thể nào cũng phái người tìm ngươi báo thù. Nếu người khác tìm ra được ngươi, ngươi sau đó muốn rời khỏi đây cũng khó khăn."

Vũ Thiên gật đầu, chán nản nói:

"Thật đúng là phiền toái."

Sau đó Vũ Thiên liền thôi động huyền lực chuẩn bị di chuyển, thì...

Nàng nhăn mày lạnh lùng nói:

- Đi ra. Ta biết ngươi đang núp ở tảng đá phía sau.

Nghe Vũ Thiên nói vậy, người đang núp phía sau tảng đá giật mình, run rẩy bước ra cúi đầu xuống.

Vũ Thiên nhìn nàng, sau đó cất giọng lạnh như băng:

- Tại sao lại đi theo ta?

Nha hoàn lúc nãy vô tình được Vũ thiên cứu, nàng ta lắc đầu giọng nói run run, khóe mắt đã chảy xuống hai hàng nước mắt:

- Ta..ta không biết..Ta..ta chỉ muốn rời khỏi đây.

Nàng đi đến chổ Vũ Thiên lập tức quỳ bệt xuống đất, nức nỡ nói:

- Xin..xin..ngươi dắt ta đi khỏi chổ này. Ta ở đây chắc chắn người Dạ gia sẽ không tha cho ta. Xin ngươi...Ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi..Có được không?

Vũ Thiên ôm trán, nàng đã không biết đường ra khỏi chổ này rồi. Nay lại còn vướng vào tình cảnh như thế này. Thấy Vũ Thiên im lặng, nàng ta càng sợ hãi nắm tay Vũ Thiên thật chặt.

- Xin ngươi...

Nàng cũng không biết mình đang làm gì nữa, "hắn" chỉ là một thiếu niên không rõ lai lịch, sao mình phải nhất quyết cầu xin "hắn" dẫn mình theo?

"Hắn" và nàng đều đắc tội với Linh Ngọc tiểu thư, Linh Ngọc tiểu thư là người điêu ngoa ỷ mình là một thiên tài rất không để người khác trong mắt.

Nay "hắn" đắc tội với Linh Ngọc tiểu thư, nàng ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho "hắn". Cả mình sẽ không được sống yên ổn, mà nàng cũng không thể ở lại Dạ gia được. Vì thế nàng chỉ có thể đánh liều theo thiếu niên này mà thôi.