Lúc Thanh Đồng dẫn theo Đại Ưng cùng các huynh đệ của hắn tới, sắc mặt Đại Ưng thập phần tức giận nhìn Vũ Thiên. Không đợi Vũ Thiên giải thích đã lao đến mắng nàng một hồi, tuy hắn biết được nàng trốn ra ngoài là vì Nhị đệ và Tứ đệ, dù cho có cảm kích nhưng vẫn phải la nàng. Nếu nàng có chuyện gì hắn sao có thể kham nổi trách nhiệm này đây.
Những ngày qua cùng sống trên Thiết Giáp Cơ, hắn đối với Vũ Thiên rất quý mến. Trải qua sự việc Độc Giác Trư càng khiến trong lòng hắn coi trọng nàng, và đối xữ với nàng như huynh đệ của mình.
Đến lúc nghe Thanh Đồng thông báo cho hắn biết Vũ Thiên đi ra ngoài. Phát hiện được nhiều sự việc bất thường, kêu bọn hắn đến hổ trợ. Trong lòng Đại Ưng âm thầm lo lắng không thôi:
"Hi vọng Vũ Khúc đệ không xảy ra chuyện gì."
Đến khi Đại Ưng nhìn thấy Vũ Thiên không có bị thương, trong lòng hắn liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng tức giận không kém. Mặc dù Vũ Thiên có công trong việc này, nhưng hắn vẫn phải mắng a~.
Đối diện với cơn tức giận đó của Đại Ưng, Vũ Thiên chỉ có thể cười trừ cùng xin lỗi liên tục. Sau đó hướng ánh mắt cầu cứu về phía hai tiểu nha đầu kia.
A Châu thì khỏi nói, ánh mắt tràn đầy lửa giận, như ánh đao sắc bén nhìn về phía Vũ Thiên. Khuôn mặt không khác gì Đại Ưng lúc này, cho thấy hiện tại đang rất tức giận vì tiểu thư lẫn Thanh Đồng tỷ đều lừa gạt nàng. A Châu giận dỗi quay người đi không thèm để ý đến Vũ Thiên, mà giúp các vị huynh đệ của Ưng đại ca kiểm tra xung quanh, xem có bao nhiêu người còn sống.
Thanh Đồng mặc dù rất muốn lên tiếng giúp đỡ chủ nhân của nàng, nhưng nhận thấy thái độ A Châu như vậy. Nàng cũng biết mình đang bị giận lây, có chút khó xử nhìn chủ nhân, nhưng không thể để A Châu giận nàng a, đành phải nhắm mắt xoay người đi, coi như không nhìn đến ánh mắt của chủ nhân đang cầu cứu. Mà lo chạy đến chổ A Châu, tìm cách để A Châu bớt giận nàng.
Vũ Thiên trợn mắt nhìn theo hướng Thanh Đồng rời đi, trong lòng không thể tin được là Thanh Đồng lại bỏ mặc nàng mà đi đến chổ A Châu.
Này là gì a?
Chỉ tội cho Vũ Thiên bị hai nha đầu mặc kệ, làm nàng bị Đại Ưng mắng cho một trận, đến nổi nước miếng văng đầy mặt nàng, hắn mới thoả mãn mà đi đến chổ hắc y nam nhân đang nằm.
Trước lúc Đại Ưng đến, tiểu Hắc đã khiến cho tên thủ lĩnh bị thương, ngất xỉu đang nằm bệt dưới đất.
Sợ tên thủ lĩnh kia chạy trốn Nam Cung Mạc nhét một viên đan dược gì đó vô miệng hắn. Mà theo lời Nam Cung Mạc nói đan dược này có tác dụng phong bế nguyên lực, khiến cho hắn không cách nào vận dụng được nguyên lực trong ba ngày, sức lực còn yếu hơn người bình thường ba phần.
Nghe Nam Cung Mạc nói vậy Vũ Thiên trước đó lo lắng hắn giả bộ bất tỉnh hòng chạy thoát, lại an tâm không ít.
Không những thế Nam Cung Mạc còn tháo đi nhẫn trữ vật của tên thủ lĩnh quăng cho Vũ Thiên, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Vũ Thiên từ chối không dám nhận, tên thủ lĩnh là do Nam Cung Mạc đánh bại, thì đồ của hắn nên để Nam Cung Mạc thu giữ. Tuy có sự trợ giúp của tiểu Hắc, nhưng nàng tin Nam Cung Mạc cũng không phải là người để mặc người khác khi dễ hắn cùng hài tử. Chẳng qua việc nàng với Tiểu Hắc xuất hiện giúp hắn đỡ một phần nào thôi. Nàng tin tưởng nếu nàng và Tiểu Hắc không xuất hiện Nam Cung Mạc chắc chắn có đường thoát thân.
Thấy Vũ Thiên từ chối, nhưng Nam Cung Mạc là loại người nào? Một tài sản nhỏ bé của tên thủ lĩnh kia làm sao để cho hắn có hứng thú, không bằng cho vị tiểu huynh đệ này. Hơn nữa tiểu huynh đệ này đã đưa cho hắn Sinh Mệnh Linh Tuyền, hắn còn chưa đưa lại vật gì để đền bù đâu, một chút tài sản của tên thủ lĩnh kia thì có là gì.
Tình trạng hiện giờ của hắn không khác gì câu nói: "Long du thiển thủy tao hà lý, hổ lạc bình dương bị khuyển khi"*. Vì thế mới bị tên sơn tặc không có danh tiếng gì cũng dám đυ.ng đến hắn. Mặc dù bị trục xuất khỏi Nam Cung Thần Trang, nhưng hắn cũng không phải là người tùy ý để người khác khi dễ, nếu không phải tại nữ nhân Đông Phương Nghi kia, hắn cũng không rơi vào tình cảnh chật vật như thế này. Thương thế trong cơ thể luôn là trở ngại đối với hắn.
* Long du thiển thủy tao hà lý, hổ lạc bình dương bị khuyển khi: nghĩa là "Rồng bơi nước cạn bị tôm giễu, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh". Ý nói người có quyền lực, danh vọng khi sa cơ thất thế thì bị những người dưới mình khinh khi hϊếp đáp. Khuôn mặt Nam Cung Mạc bình tĩnh phất phất tay bảo Vũ Thiên mau thu, nếu không lấy đưa cho bọn người Đại Ưng tốt lắm.
Nam Cung Mạc nói vậy, sao Vũ Thiên có thể dây dưa, gật đầu cất giữ giới chỉ, chờ cho huynh đệ Đại Ưng tới, nàng sẽ đưa cho bọn họ. Tuy hiện giờ nàng quả thật rất nghèo, trước đó đã đưa hết tiền cho bọn Đại Ưng để chuộc người, nhưng cũng không thể vì thế mà ôm bảo vật một mình.
Giới chỉ của tên thủ lĩnh chắc chắn có rất nhiều tiền tệ và bảo vật. Nếu một mình ôm bảo vật như vậy thật không có nghĩa khí, bởi vậy tốt nhất là chia nhau còn hơn. Nghĩ như thế khiến Vũ Thiên cảm thấy rất yên tâm, chờ bọn Đại Ưng giải quyết đám người Hắc Hổ trại, cứu hai vị huynh đệ ra, nàng sẽ đề cập đến chuyện giới chỉ này.
Hiện tại Nam Cung Mạc tuy đã hồi phục lại, nhưng trong thân thể của hắn vẫn còn tích tụ hàn độc, Sinh Mệnh Linh Tuyền chỉ tạm thời áp chế đi hàn độc của hắn, chứ không thể loại trừ. Hắn phải mau chóng đến Nam Cương thành, vì cách ngày hội đấu giá cũng không còn xa. Nhất định phải mua được dược liệu có khả năng hoá giải hàn độc trong người, nếu không khi hàn độc khi phát tác ra sẽ rất nguy hiểm.
Vũ Thiên thấy Nam Cung Mạc đi vào bên trong Phi Giáp Báo dẫn ra một tiểu hài tử, mà trước đó nàng nghe được cuộc đối thoại giữa tên thủ lĩnh và Nam Cung Mạc. Cũng biết được rằng tiểu hài tử này là nhi tử của Nam Cung Mạc. Vũ Thiên nhìn thấy tiểu hài tử khuôn mặt trắng nỏn, đôi mắt đen lay láy, thật khả ái đáng yêu. Dù đã biết trước sự việc, nàng cũng phải tỏ vẻ ngạc nhiên đôi chút, sau đó hướng Nam Cung Mạc hỏi:
- Tiền bối! Hài tử này là.. Nam Cung Mạc xoa đầu Nguyệt Nhi nhu hoà cười nói:
- Đây là nhi tử của ta. Vũ Thiên liền nhìn tiểu hài tử đang nắm tay Nam Cung Mạc, ánh mắt hài tử có chút e dè nhìn nàng. Trước giờ nàng rất ít tiếp xúc với tiểu hài tử, cũng không biết làm quen tiểu hài tử như thế nào, chỉ có thể bày ra bộ mặt được cho là hài hoà nhất của mình, cúi người xuống nụ cười có chút cứng ngắc nói:
- Tiểu đệ đệ! Đệ tên gì?Hài tử nghe Vũ Thiên hỏi thế, cũng chẳng buồn trả lời, ánh mắt hướng chổ khác nhìn. Khiến cho Vũ Thiên nhất thời trở nên lúng túng không biết phải làm sao.
Nam Cung Mạc thấy nữ nhi thất lễ như vậy liền la nhẹ:
- Nguyệt Nhi! Nghe được thanh âm phụ thân có chút trầm, Nguyệt Nhi biết được phụ thân tức giận. Nhưng không hề có cảm giác sợ sệt gì cả, chỉ cất giọng lanh lãnh nói:
- Phụ thân, không phải đã nói. Khi người khác hỏi danh tính của mình, thì người đó nên xưng danh tính trước sao? Như vậy mới hợp lễ nghi a~.Vũ Thiên trợn mắt kinh ngạc nhìn hài tử trước mắt, bị một hài tử chỉnh mình như vậy quả thật cũng không vui vẻ gì. Nhưng vì thể diện không so đo với con nít, nàng đành phải mỉm cười nói:
- Ta tên Dạ Vũ Khúc.Nguyệt Nhi nghe Vũ Thiên nói ra danh tính, đôi mắt to đen tròn nhìn vị ca ca trước mặt. Nguyệt Nhi cảm giác được vị ca ca này rất được nha. Bị nàng làm khó như vậy, cũng không tức giận còn hướng nàng cười như thế. Thật thú vị a~...
Bị tiểu hài tử nhìn chằm chằm như vậy khiến Vũ Thiên có chút không thoải mái. Nhưng vẫn giữ thái độ ôn hoà nói:
- Ta đã nói ra danh tính. Không phải đệ cũng nên nói danh tính của đệ cho ta biết chứ. Nguyệt Nhi nghe vậy cười thật tươi nói:
- Ta tên là Nam Cung Quân Nguyệt. Ca gọi ta Tiểu Nguyệt, ta gọi ca là Khúc ca ca được không? Vũ Thiên gật đầu mỉm cười:
- Tất nhiên là được. Cùng Tiểu Nguyệt trò chuyện một chút, Vũ Thiên và Nam Cung Mạc đi đến chổ huynh đệ Đại Ưng. Bọn họ sau khi kiểm tra hết đám người đều đã tử thương vô số, chỉ còn lại năm người lính đánh thuê, cùng hai tên thuộc hạ Hắc Hổ trại còn sống.
Đại Ưng phân phó các huynh đệ mình chôn cất những người chết, sau đó mang những người bị thương cùng tên thủ lĩnh và phụ tử Nam Cung Mạc về Thiết Giáp Cơ.
Hiện nay điều quan trọng nhất là tìm được xào huyệt của đám người Hắc Hổ trại và cứu hai vị huynh đệ Đại Ưng ra. Cũng may tên thủ lĩnh và hai tên thuộc hạ Hắc Hổ trại đang bị bọn bắt giam, nên việc tìm kiếm cùng cứu người cũng trở nên dễ như trở bàn tay.
Tên thủ lĩnh đương nhiên sẽ không dễ dàng khai ra xào huyệt của hắn, từ lúc bị bắt đến giờ, cho đến khi tỉnh lại sắc mặt của hắn rất âm trầm, dù cho có nói gì, làm gì hắn cũng không mở miệng nói một câu nào. Nên mọi người đành phải ép buộc hai tên thuộc hạ của hắn khai ra chổ Hắc Hổ trại.
Mọi chuyện cũng vì thế mà tiến hành rất thuận lợi, Nam Cung Mạc ở lại trấn thủ Thiết Giáp Cơ, còn các huynh đệ Đại Ưng và Vũ Thiên đi đến chổ xào huyệt Hắc Hổ trại. Bọn họ nhờ có hai tên Hắc Hổ trại dẫn đường, nên việc đột kích vào bên trong phá tan Hắc Hổ trại cứu ra Nhị Mã và Tứ Báo rất dễ dàng.
Đám người Hắc Hổ trại có kẻ phản kháng, có kẻ đầu hàng. Đa số phản kháng đều bị bọn họ gϊếŧ chết, còn lại những tên đầu hàng huynh đệ Đại Ưng cũng không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, thả họ đi còn đưa cho một ít tiền làm lộ phí, để họ không làm sơn tặc gây hại cho người đi đường nữa.
Sau khi sắp xếp phân phó cho đám người Hắc Hổ trại rời khỏi nơi đây, năm huynh đệ khác của Đại Ưng thì đi xem xét tình hình ở các khu vực xung quanh Hắc Hổ trại. Còn Đại Ưng và Vũ Thiên đi về phía căn phòng của tên thủ lĩnh, bất ngờ phát hiện được một cơ quan kì lạ dẫn hai người đến một hang động, trong hang động này lại cất giấu rất nhiều tiền tệ, vũ khí, bí kỹ, đan dược, thậm chí là có cả dược liệu quý giá. Nhìn mọi thứ ở đây cũng có thể đoán được, tất cả đều là của cải phi nghĩa do bọn chúng cướp bóc của những người đi đường.
Đại Ưng nhìn số tài vật chất đầy hang động, hắn biết nếu như không lấy, bỏ ở đây sẽ rất phí phạm, trước đó hắn đã nộp một lượng tiền tệ rất lớn cho bọn sơn trại để cứu hai huynh đệ của mình, nhưng bọn hắn lấy tiền lại không giao người. Nếu không phải Vũ Khúc đệ âm thầm đi ra ngoài gặp vị cường giả kia, lúc này bọn hắn sẽ không biết được xào huyệt của Hắc Hổ trại để mà cứu Nhị Mã và Tứ Báo ra.
Bây giờ nhìn đống tài vật ở trước mắt này, có thể nói giá trị của chúng gấp cả trăm lần số tiền mà hắn đã đưa cho bọn chúng. Nhiêu đây có thể dư sức trả lại số tiền mà bọn hắn đã kêu mọi người ở Thiết Giáp Cơ đóng góp.
Sau khi bàn bạc với Vũ Thiên, hai người nhất trí với quyết định, khi nào về Thiết Giáp Cơ sẽ tính toán mà phân phát cho mọi người. Đại Ưng lấy một trữ vật giới chỉ không gian bên trong hoàn toàn rộng lớn và trống rỗng. Hắn phất tay thu hết những món đồ này vào giới chỉ.
Sau đó hai người rời khỏi hang động, vì để tránh trường hợp có người lợi dụng địa bàn nơi đây mà tạo dựng lên một Hắc Hổ trại thứ hai, Đại Ưng liền tập họp các huynh đệ của mình, phân phó bọn họ dùng lửa đốt sạch sẽ nơi đây, cũng phòng ngừa bọn người kia quay lại chổ này làm sơn tặc gây hại cho người khác.
Giải quyết xong tất cả mọi chuyện, Đại Ưng cùng các huynh đệ và Vũ Thiên quay trở về Thiết Giáp Cơ.
Hiện nay Thiết Giáp Cơ có quá nhiều người, thêm năm người bị thương, tên thủ lĩnh và phụ tử Nam Cung Mạc khiến cho không gian bên trong càng thêm chật chội. Nếu như Phi Giáp Báo không bị phá hủy có lẽ sẽ không để mọi người chen chúc nhau như bây giờ. Cũng may lúc Đại Ưng thu tài vật ở bên trong hang động kia, trùng hợp lại có một chiếc Linh khí cơ ở đó. Hắn từ trong trữ vật giới chỉ triệu hồi Linh khí cơ ra.