Chương 5: A Châu trọng thương

Vũ Thiên vui vẻ trèo lên trên tảng đá, nàng cẩn thẩn trượt xuống giữa hai khe đá, lấy đoản đao từ trong nhẫn trữ vật ra nàng ngồi xuống. Tính nhổ cây thảo dược ra thì một tiếng kêu:

"Xì...xì.xì.."

Phát ra từ ở trong góc tảng đá. Vũ Thiên giật mình đứng lên thủ tư thế, tay cầm đoản đao đưa mắt cảnh giác, hướng về phía phát ra tiếng kêu.

Ngay sau đó một thân hình đen thui, bò ra. Đó là một hắc xà với độ dài ba mét, không lớn lắm. Trên đỉnh đầu của nó có một hình tam giác, đôi mắt màu xanh lục.

Vũ Thiên âm thầm tính toán:

"Rắn bộ phận điểm yếu là đầu, nhưng nguy hiểm nhất cũng là đầu, chỉ cần mình linh hoạt cơ hội thắng cũng không khó. Quan trọng tránh né răng nó, không xác định được loại này có độc hay không độc. Đa số các loài rắn đều có độc. Tận lực tránh nó là được. Thân thể này không biết sẽ linh hoạt như thế nào, coi như đây là rèn luyện vậy."

Vũ Thiên lúc làm sát thủ, trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm, nàng đã trui rèn được cảm giác " không sợ trời đất" của mình đến mức lô hỏa thuần thanh. Đối mặt với cái chết còn không lo ngại, huống hồ bây giờ chỉ là một con tiểu xà, cũng không làm khó được nàng. Năm xưa khi bị huấn luyện nàng và các sát thủ khác bị thả vào l*иg của một con sư tử bị bỏ đói ba ngày, nàng cũng vượt qua được.

Hắc xà ngẩng cao đầu lắc trái rồi chuyển động chậm dần sang bên phải quan sát nàng. Vũ Thiên vẫn trong tư thế cầm chắc đoản đao, không nhúc nhích. Mắt vẫn chằm chằm nhìn nó, hắc xà đột nhiên bổ nhào về phía Vũ Thiên, tay nhân linh hoạt nàng nhảy sang một bên né tránh. Hắc xà tức tối rung đuôi liên tục phát ra tiếng kêu:

" khè..khè.."

Lại một lần nữa nhảy về phía nàng, Vũ Thiên vẫn không lơ là lộn nhào một vòng sang bên trái. Nàng thấy được thể lực nàng đang xuống, lúc đi lên núi đã tiêu hao nàng không ít thể lực, trốn tránh năm sáu lần tấn công của hắc xà nàng phát hiện ra thể lực nàng đang có dấu hiệu xuống dốc. Hắc xà tuy không lớn nhưng tốc độ duy chuyển lại nhanh, nàng phải tìm được cơ hội tấn công nó.

Lúc này Vũ Thiên hơi thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hắc xà. Nãy giờ qua năm sáu lần bị hắc xà tấn công, nàng đã nắm bắt được tốc độ của nó, nàng để ý mỗi khi đuôi nó rung lên cũng là lúc nó tấn công nàng. Chờ cho nó tấn công lần nữa, cũng là lúc nàng tấn công. Phải ra tay thật nhanh, thật chuẩn xác. Đúng như Vũ Thiên nghĩ đuôi hắc xà rung lên, nó bổ nhào về phía nàng. Vũ Thiên tay cầm đoản đao nhanh như chớp vung lên, cắt ngang qua đầu hắc xà.

"Bộp.."

Cái đầu ở dưới đất vẫn còn lắc lắc kêu:

"khè khè.."

Nàng nhanh chóng đưa tay xoay đoản đao đâm xuống đỉnh đầu nó. Đầu Hắc xà nằm im bất động máu tuôn ra từ thân và đầu nó.

Vũ Thiên ngồi xuống đất dựa người vào tảng đá thở hổn hển, cơ thể vẫn chưa tốt, cần phải rèn luyện thêm. Đối với nàng hôm nay chỉ là một bài huấn luyện nho nhỏ cho thân thể này. Dù cho thân thể này không được như kiếp trước của nàng, không sao nàng còn có rất nhiều thời gian để rèn luyện, huống hồ nàng chỉ mới có mười hai tuổi thôi a.

Quan sát xung quanh Vũ Thiên chỉ thấy duy nhất một gốc thảo dược ở giữa và trước mặt nàng là xác không đầu của hắc xà. Nhưng cẩn thận để ý nàng nhận thấy có một luồng khí lạnh phát ra từ sâu dưới lòng đất, hướng phát ra là từ phía dưới gốc thảo dược. Rất không bình thường, cảm giác của nàng rất nhạy.

Vũ Thiên lập tức nhấc đoản đao ra khỏi đầu rắn, nàng đi đến chổ gốc thảo dược, cẩn thận nhổ nó lên khỏi mặt đất rồi cho nó vào trong bình dược trống. Sau đó liền cất vào trong trữ vật giới chỉ.

Nhìn chổ đất mới đào Vũ Thiên khẽ nheo mắt, nàng lấy đoản đao đào sâu dưới đất, để tìm kiếm nơi phát ra luồng linh khí lạnh lẽo đó.

Không biết đã đào bao lâu, đào tới tầm một mét nàng phát hiện một cái ngọc bội màu bạch ngọc, hình hoa sen. Cầm lấy ngọc bội lên Vũ Thiên nhận thấy, nó đang tỏa ra luồng khí tức mát lạnh xung quanh bàn tay nàng, khiến sự mệt mỏi từ nãy giờ của nàng hồi phục hơn phân nửa.

Vũ Thiên nhận ra được ngọc bội này không phải vật tầm thường, đôi mắt lập tức phát sáng, thầm nghĩ:

"Đồ tốt "

Đeo ngọc bội lên cổ, Vũ Thiên thu xếp xong đứng dậy trèo ra, lần theo đường cũ rồi đi trở về. Về đến nhà nàng đi vào phòng, thầm nghĩ A Châu chưa về, nàng vào không gian tắm rữa một chút.

Nghĩ vậy Vũ Thiên lập tức đi vào trong không gian, thoát y phục sau đó liền ngâm mình dưới hồ nước nóng. Ngã đầu ra sau bờ hồ nàng hưởng thụ được cảm giác ấm áp toàn thân, có lẽ do hôm nay quá mệt mỏi đã khiến nàng chợp mắt thiếp đi lúc nào không hay.

Cơn mệt mỏi chậm rãi tan biến khiến nàng cảm thấy thư thái chìm vào giấc ngủ. Ngay lúc Vũ Thiên đang thiếp đi, thì trên ngọc bội bí ẩn hình hoa sen được nàng đeo trước ngực tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt...

Khi tỉnh lại Vũ Thiên lập tức bước ra khỏi hồ nước, thay y phục rồi quay trở lại căn phòng của mình.

Trong một tháng kế tiếp, ngày nào Vũ Thiên cũng rèn luyện thể lực, tối thì tu luyện nguyên lực. Vì muốn nâng cao sức lực của mình, một tháng sau khi rèn luyện trên núi, Vũ Thiên đã kêu A Châu làm tám bộ kim loại. Mỗi một bộ nặng mười kí, nàng đeo lên hai tay và hai chân của mình.

Còn bốn bộ còn lại nàng để A Châu mang, trừ lúc tắm và ngủ thì thời khắc nào cũng mang trên mình.

Một tháng qua Vũ Thiên từ đi bộ lên núi, nhưng nay nàng đã chạy lên chạy xuống ngọn núi như ăn cơm bữa. Trong hai tháng nàng đã từ hoàng sư lục cấp thăng cấp thành hoàng sư bát cấp đỉnh phong, cách hoàng sư cửu cấp không xa.

Không những thế Vũ Thiên cũng rèn luyện thân thể huyền lực của bản thân nàng cũng là một hoàng giả bát cấp.

A Châu cũng không lười biếng, sáng gánh nước, chặt củi, giặt đồ, nấu cơm. Đó cũng là một dạng tu luyện. Chiều nào Vũ Thiên cũng đưa cho nàng uống một ít nước linh tuyền trong không gian tùy thân nên nàng ta cũng tiến bộ không kém. Trước đó là hoàng giả tứ cấp, giờ đã là hoàng giả ngũ cấp.

Hôm nay như thường lệ Vũ Thiên từ trên núi tu luyện xong trở về. Nhưng nàng đợi một lúc lâu rồi A Châu vẫn chưa trở về. Cảm thấy không được bình thường, nếu A Châu đi lâu sẽ viết giấy thông báo cho nàng. Nhưng hôm nay cả một buổi chiều qua lại không thấy. Vũ Thiên đứng dậy quyết định bước ra khỏi phòng. Từ trước đến giờ toàn là A Châu đi mua đồ, nàng chỉ ở trong căn phòng hoặc ra phía sau núi. Chứ không hề đi ra ngoài trạch viện, lần theo trí nhớ mà bước ra ngoài.

Đi ra khỏi trạch viện của nàng được một khoảng, thì thấy A Châu bước loạng choạng đi về phía Vũ Thiên. Khuôn mặt đầy vẻ thống khổ đau đớn. Vũ Thiên lập tức chạy lại chổ nàng, A Châu đưa tay nắm lấy tay nàng, thì thào nói:

- Tiểu..tiểu thư!

A Châu nhìn Vũ Thiên sau đó liền ngất đi, ngay lúc đó nàng liền ôm A châu, chạy như bay về căn phòng mình.

Đặt A Châu nằm xuống kiểm tra tỉ mỉ vết thương trên thân thể, nhiều vết bầm tím toàn thân ra. Trên ngực A Châu còn có dấu bầm hình bàn tay rõ rệt, Vũ Thiên lâm vào trầm tư, nàng không rõ đây là gì.

Không thắc mắc bao lâu Vũ Thiên lấy bình ngọc trong nhẫn trữ vật, trong đó có chứa nước ở không gian riêng mà nàng đã đem ra từ trước phòng trường hợp cần dùng. Sau đó đưa bình ngọc lên miệng A Châu uống.

Vết thương trên thân thể A Châu tuy đã giảm xuống nhưng nàng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Dấu tím bầm hình bàn tay lại không thể biến mất. Vũ Thiên mày đẹp khẽ nhíu lại, khuôn mặt tỏ ra thập phần lo lắng, nàng đứng dậy đóng cửa liền đi ra ngoài.

Nghe nói trong gia tộc có y sư riêng, chỉ có điều những y sư này rất cao ngạo ngoài gia chủ, những vị phu nhân, hoặc tiểu thư, thiếu gia có địa vị cao ra họ không bao giờ chịu đi chữa bệnh không công cho ai bao giờ. Mà nàng lại là một trong những người không được gia tộc quý trọng, nói đúng hơn là ruồng bỏ.

Vũ Thiên ra khỏi trạch viện được một lúc lâu, vấn đề là nàng không biết chổ y sư nằm ở đâu, vừa hay nàng thấy một nha hoàn, nàng đi tới trước mặt nàng ấy, nha hoàn đó vẻ mặt khó chịu nhìn Vũ Thiên nói:

- Ngươi là nha hoàn của ai? Sao chắn đường ta? Ta đang có công việc trong người đi ra.

Vũ Thiên cũng không trả lời gì nàng ta, chỉ nhàn nhạt nói:

- Muốn tìm y sư thì đi hướng nào?

Nàng kia thấy Vũ Thiên không hề để ý đến lời mình nói, bực bội quát lên:

- Ngươi sao lại vô lễ như vậy?

Nàng nhìn thật kỹ Vũ Thiên sau đó sửng sốt kinh hô:

- A.. Ngươi là.. Ngươi là..

Ánh mắt Vũ Thiên trở nên sắc bén lạnh lùng:

- Y Sư đi hướng nào? Nói.

Vì cảm nhận được Vũ Thiên khác thường, toàn thân nàng ta trở nên lạnh giá run rẩy, sắc mặt xanh mét nàng ta giọng run run tay chỉ về hướng đông nói:

- Đi..đi..về..hướng đông 50 mét. Trước..trước viện...có một tảng đá khắc "Y Viện"...

Không nói thêm lời nào, Vũ thiên lập tức bước nhanh về hướng nàng ta vừa chỉ.

Nha hoàn hồi phục tinh thần trừng mắt nhìn thân ảnh Vũ Thiên khuất bóng tức giận nói:

- Hừ... Tưởng là ai. Hoá ra là vị tiểu thư phế vật ở viện Thanh Phong. Không phải nàng ta suốt ngày ở trạch viện sao? Sao hôm nay lại chạy đi Y Viện tìm y sư?

Nói rồi nàng ta nhanh chóng bỏ đi tìm tiểu thư mình thông báo chuyện kì lạ này. Nàng cảm thấy việc này có lẽ khiến cho tiểu thư nhà nàng cảm thấy hứng thú.

Đi theo hướng nha hoàn kia chỉ, Vũ Thiên thấy được tảng đá có khắc chữ "Y Viện", bước chân vào trong nàng ngửi đượ̣c mùi nồng của thảo dược. Nhìn ngó xung quanh thì thấy có nhiều thảo dược được xếp ngay ngắn phơi trên những cái rổ to.

Vũ Thiên bước chân đi đến trước cửa thì thấy một nam tử trung niên, khuôn mặt dài hẹp, mũi cao nhọn, cặp mắt xếch lên nhìn có vẻ xảo quyệt. Tay hắn đang cầm một cuốn sách xem có vẻ rất chăm chú.

Nam tử kia thấy Vũ Thiên đi đến, cũng chỉ liếc sơ qua, sau đó lại tiếp tục nhìn xuống quyển sách của mình, miệng hờ hững nói:

- Người của viện nào?

Vũ Thiên không nói lời nào từ trong lòng lấy ra 100 đồng ngân tệ đập lên bàn. Nàng nhìn người nam tử trước mặt lạnh lùng nói:

- Cầm hộp thuốc. Đến chổ ta chẩn bệnh ta sẽ đưa thêm ngân tệ cho ngươi.

Cảm giác được khí thế của Vũ Thiên nam tử kia nhìn 100 đồng ngân tệ, rồi quay sang nhìn nàng nghi hoặc.

- Thế nào?

Vũ Thiên tỏ vẻ không kiên nhẫn lời nói nàng trở nên khó chịu.

Thấy Vũ Thiên tức giận, nam tử thu hồi vẻ mặt hờ hững của mình thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, hắn ta đưa tay cầm lấy 100 đồng ngân tệ trên bàn nhét vào trong người, rồi quay sang nói với Vũ Thiên bằng vẻ mặt lấy lòng:

- A..Được..được ta đi ngay. Ngươi chờ..chờ. Ta đi lấy hòm thuốc.

Đợi nam tử thu xếp xong xuôi, Vũ Thiên dẫn hắn ta tới trạch viện của mình.

Nam tử kia sau khi bước chân đến trạch viện của Vũ Thiên liền kinh ngạc không thôi. Trước kia hắn cũng có nghe nói đến hai tiểu nha đầu sống ở viện Thanh Phong, cả hai đều được gia chủ cưu mang. Mà hiện tại nữ hài trước mắt là một trong hai nha đầu kia, nàng làm sao mà có tiền trả hắn khám bệnh a. Nam tử bổng dưng cảm thấy thật hối hận khi lại đi đến đây, đáng lẽ nên hỏi nha đầu này ở viện nào tới mới đúng. Thấy nàng xuất ra 100 đồng ngân tệ không nghĩ ngợi gì đã đi theo nàng. Thật..thật hối hận a.

Thấy hắn có vẻ chần chờ khi bước vào trong phòng, Vũ Thiên lạnh nhạt nói:

- Sợ ta không có tiền trả ngươi sao?

Từ trong lòng Vũ Thiên móc ra 100 đồng ngân tệ, lấy ra cho nam tử kia xem, sau đó lại cất vô người.

- Chữa trị người trong phòng ta sẽ trả cho ngươi thêm 100 ngân tệ, còn về phần tiền thuốc ta sẽ không để ngươi chịu phí.

Nam tử tỏ ra lưỡng lự, điều kiện tốt như thế hắn cũng không có ngu mà không đi làm, nhưng khí tức của tiểu nha đầu này làm hắn có cảm giác khó thở.

Không phải mọi người đều nói tiểu nha đầu ở viện Thanh Phong không tu luyện được sao? Nhưng khí tức này của nàng rõ ràng chèn ép hắn, khiến hắn phải chiụ một loại áp lực vô hình từ linh hồn lực, chắc hẳn cấp bậc của nàng hiện tại hơn hẳn hắn.

Nam tử này tên là Lưu Hải, là ma pháp sư hệ mộc ngũ cấp hoàng sư, hắn năm nay đã bốn mươi hai tuổi, vì thiên phú không tốt nên chỉ có thể tu luyện đến hoàng sư ngũ cấp, lại không có thiên phú về luyện dược sư. Nên hắn chỉ có thể đi học y dược, làm một y sư bình thường.

Vì Lưu Hải có tư chất trong y dược, chữa được nhiều loại bệnh, nên Dạ gia tộc trưởng mới mời hắn làm y sư riêng cho gia tộc. Làm một y sư riêng cho gia tộc, hắn cảm thấy rất tự hào, hơn nữa hắn chỉ chữa cho những người cao quý trong tộc. Còn những người khác muốn mời hắn phải xem tiền của họ có đủ để hắn động tâm không đã.

Lương tháng của Lưu Hải là 200 đồng ngân tệ, nhưng hắn không sống nhờ vào lương mà nhờ vào tiền thưởng và tiền khám riêng. Nhưng tiểu nha đầu trước mắt lại toả ra khí thế cùng đôi mắt sắc lạnh lại khiến hắn cảm thấy rùng mình.

Lúng túng gật gật đầu, Lưu Hải lập tức nhanh chóng bước vào. Hắn đặt hòm thuốc xuống bàn, rồi bước lại gần chổ A Châu đang nằm, sau đó liền đưa tay bắt mạch cho nàng.

Vũ Thiên quan sát từng động tác của Lưu Hải, thấy hắn nhíu mày, trong lòng nàng lại cảm thấy nặng nề lập tức hỏi:

- Thế nào rồi?