Chương 4: Tu Luyện

Vũ Thiên xếp gọn lá thư rồi đặt nó qua một bên. Nàng tiếp tục tìm hiểu những món đồ khác, A Châu ở bên cạnh không nhịn được tò mò liền hỏi :

- Tiểu thư! Có phải là thư của phu nhân không?

Vũ Thiên trầm mặc không nói.

Thấy Vũ Thiên không nói gì, A Châu đành im lặng. Nhưng trong lòng lại rối bời, tiểu thư sắc mặt trầm trọng như vậy, chắc chắn trong thư nói một vấn đề gì quan trọng lắm, nên tiểu thư mới có vẻ mặt như vậy.

A Châu rất thức thời, việc nào tiểu thư không muốn nói nàng sẽ không hỏi. Nàng là nô tỳ của tiểu thư chỉ cần làm tốt những việc tiểu thư nói là được, những việc khác không thể can thiệp quá nhiều. Dù cho tiểu thư có quan tâm nàng thế nào, nhưng tiểu thư là tiểu thư, mà nàng chỉ là nô tỳ. Nãi nãi đã nói qua phải trung tâm với tiểu thư trước sau như một. Vì điều này mà nàng sẽ không bao giờ phản bội tiểu thư.

Vũ Thiên cầm lấy giới chỉ lên, đeo vào ngón tay, phóng thần thức của mình xem xét không gian bên trong nó. Không gian khá rộng lớn, nhưng cũng không có nhiều đồ vật lắm. Ngoài một đống tiền tệ, còn có mấy chục bình dược phẩm lớn nhỏ khác nhau. Vài quyển trục, một thanh đoản đao, một cây trượng ma pháp, một vài vũ khí khác... Thanh đao nhỏ rất thích hợp để nàng sử dụng. Vũ Thiên cau mày nhìn A Châu nghi hoặc hỏi:

- A Châu! Tiền tệ được tính như thế nào?

Nghe Vũ Thiên hỏi, A Châu liền lên tiếng:

- Một tinh tệ = một vạn tử tệ, một tử tệ = một ngàn kim tệ , một kim tệ = một ngàn ngân tệ, một ngân tệ = một ngàn đồng tệ.

Vũ Thiên gật đầu sau đó xuất ra hai đồng tiền tệ khác nhau ở trong nạp giới ra cho A Châu xem, rồi nói:

- A Châu ngươi xem! Mẫu thân có lưu cho ta một ít hai loại tiền tệ này.

A Châu giật mình sau đó thốt lên nói:

- Đây là kim tệ và ngân tệ.

Vũ Thiên ngẫm nghĩ tính toán :

"Không tồi. Tuy mẫu thân để lại không nhiều vật phẩm, nhưng trong nạp giới có 1 vạn ngân tệ và 5 ngàn kim tệ cũng không khiến ta chết đói."

A Châu hết hồn như không thể tin vào mắt mình, từ lúc bà bà mất nàng được giao trọng trách chăm sóc tiểu thư, tiền hàng tháng của tiểu thư chỉ có 500 đồng ngân tệ thôi. Lúc nào cũng bị cướp đi, chỉ còn một ít, nàng phải vất vả lắm dè xén tiêu xài mới đủ trong ăn uống. Thế mà lúc này đây nàng thấy tiểu thư xuất ra cả kim tệ. Nàng mừng muốn điên rồi, mà lại thấy tiểu thư rất bình thường nha. A Châu mừng suýt phát khóc.

- Tiểu thư! Thật vui quá sau này không phải lo việc ăn uống rồi.

Vũ Thiên nghe vậy phì cười, thật đúng là hài tử. Ngẫm lại cũng tội cho A Châu vì nàng mà phải chăm sóc mình từng bữa ăn, nhưng lại không lo cho mình. Nàng nhìn A Châu quần áo bốn năm chổ chắp vá. Lại nhìn quần áo của mình tuy thô sơ cũ sờn, nhưng vẫn còn lành lặn hơn của A Châu. Xuất ra 1 vạn ngân tệ đưa cho A Châu, nàng nói:

- A Châu! Ra ngoài mua một số quần áo cùng một ít thức ăn đi.

A Châu nghe Vũ Thiên nói thế lập tức gật đầu như dã tỏi. Cầm lấy 1 vạn ngân tệ trên tay, trong lòng hạnh phúc ngập tràn, bình thường chỉ có mấy trăm đồng ngân tệ thôi. Nay lại cầm đến 1 vạn ngân tệ, thật là vui mừng muốn khóc.

Nhìn nàng vui vẻ như thế Vũ Thiên liền nhẹ nhàng nói:

- Nhớ mua cả đồ cho chính mình, ta không muốn ngươi lại ăn mặc những y phục như thế này nữa.

A Châu vâng vâng dạ dạ liên tục, tiểu thư nói gì nàng sẽ nghe nấy. Chỉ là... Sau khi bị thương tiểu thư có chút không giống với trước kia. Hành xử cùng lời nói lại lưu loát hơn trước kia rất nhiều. Ánh mắt nàng nghi hoặc nhìn Vũ Thiên.

"Tiểu thư có phải là tiểu thư không? Từ lúc nào suy nghĩ của tiểu thư lại chính chắn như vậy? Trước kia tiểu thư luôn u uất, tỏ ra rất nhút nhát a. Tiểu thư mới mười hai tuổi thôi a. Tuy ta lớn hơn tiểu thư hai tuổi nhưng..."

Vũ Thiên cảm nhận được ánh mắt của A Châu khác lạ. Nàng vỗ vỗ tay A Châu nói:

- Đừng suy nghĩ nhiều. Con người phải thay đổi. Ta trước kia quá yếu đuối dễ để người khác ức hiếp. Nhưng bây giờ sẽ không như vậy.

A Châu gật đầu ngẫm lại lời nói của tiểu thư có lý, nếu thay đổi theo chiều hướng tốt như vậy. Nàng cũng không suy nghĩ lung tung nữa, tiểu thư có thay đổi thế nào cũng là tiểu thư nhà nàng. Chỉ cần mình trung tâm theo tiểu thư là được.

Sau đó A Châu đứng dậy nói vài câu với Vũ Thiên rồi ra ngoài, còn phải đi mua quần áo, thức ăn và đồ sinh hoạt. Nghĩ đến những món đồ cần mua tâm trạng nàng lập tức vui vẻ, tối nay sẽ nấu những món ngon cho tiểu thư ăn để bồi bổ thân thể. Thật lâu đã không ăn qua những món ngon rồi.

A Châu đi rồi, Vũ Thiên cũng không ngồi ngốc ở trong phòng. Nàng quay trở lại không gian. Nhớ tới lúc nãy tắm trong hồ linh tuyền, liền được đả thông kinh mạch, nguyên lực cùng huyền lực trong cơ thể cũng được khai thông, còn có thể tăng lên hoàng giai cấp ba. Nếu như nàng tiếp tục ngâm mình tiếp thì sẽ lên được tới cấp độ nào?

Thật mong chờ.

Nghĩ ngợi xong nàng thoát đi y phục, chậm rãi bước xuống ao tuyền liền ngâm người trong nước.

Trong không gian không có ban đêm, nhưng thời gian ở không gian lại khác biệt với bên ngoài. Mỗi khi thấy đói hoặc khát nàng liền uống nước trên thác rất nhanh sẽ không cảm thấy gì nữa. Sau khi ngâm mình hồi lâu Vũ Thiên kiểm tra khí tức của mình thì thấy nàng đã tăng lên cấp sáu, nhưng về sau lại không thấy tăng lên nữa.

Có phải ôn tuyền đã tới mức giới hạn?

Vũ Thiên lập tức lên bờ và rời khỏi không gian.

Một ngày trời trong đó chỉ bằng nửa canh giờ ở bên ngoài. Thật kinh ngạc.

Vũ Thiên đi tới chổ gương đồng, nàng đưa tay tháo đi miếng vải quấn trên đầu mình. Ngay sau đó liền thấy vết thương trên đầu không những biến mất, mà một chút dấu vết cũng không để lại. Công dụng của linh tuyền quả thực quá tuyệt vời.

Nhìn mình trong gương đồng, Vũ Thiên mới cẩn thận xem khuôn mặt trước mắt.

Mái tóc dài mượt mà, đen nhánh chảy dài hai bên, làn da bạch ngọc mịn màng, mi không hoạ mà thúy kèm theo một cổ anh khí. Đôi môi nhỏ nhắn tuyệt mỹ hồng sáng mê hoặc, mắt phượng hàm chứa ý cười tà mị.

Thoạt nhìn dung mạo vẫn chưa rút hết vẻ non nớt, nhưng vài năm sau tuyệt đối là một cái đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành.

Vũ Thiên lấy làm lạ, như thế nào khuôn mặt này có chút khác so với lúc trước nàng xem qua. Hay là nói linh tuyền có thể dưỡng nhan?

Mặc kệ là gì, nếu phát triển theo chiều hướng tốt là được.

Thấy trời vẫn còn sớm, mà A Châu lại chưa về. Vũ Thiên liền đi ra bên ngoài quan sát xung quanh khu trạch viện.

Ngoài căn nhà Vũ Thiên và A Châu sinh sống ra, cũng không có biệt viện nào ở gần. Trước đây trạch viện này là một thành thị bị thú triều tấn công bỏ hoang cả ngàn năm. Sau đó trăm năm trước Lai Khâu đế quốc liền xuất hiện nhiều cường giả, trấn áp được thú triều. Nên tòa thành này được mọi người di cư vô ở, có thành chủ tọa trấn và người của ba đại gia tộc, người dân sinh sống cũng an tâm.

Ngọn núi nằm ở phía sau căn nhà của Vũ Thiên đang ở là một phần sở hữu của Dạ gia, thường được dùng để khai thác gỗ. Nơi đây đã được dọn dẹp ma thú, là một nơi vô hại, chỉ có những động vật nhỏ sinh sống.

Vũ Thiên nhìn lên ngọn núi suy nghĩ.

"Nếu chưa biết cách vận dụng nguyên lực hay huyền lực. Ta trước tiên rèn luyện thể lực trước vậy."

Trên thực tế, khoa học đã chứng minh, phương thức huấn luyện nâng cao thể chất đơn giản nhất chính là chạy bộ. Có thể nói nó tạo ra cho mọi người đạt tới sự chịu đựng rất cao. Thậm chí đạt đến cảnh giới rèn luyện thể lực tới cực hạn, mà không cần thông qua huấn luyện chuyên môn. Vì vậy mà nàng sẽ áp dụng phương pháp rèn luyện đơn giản này.

Vũ Thiên bắt đầu đi bộ bằng cách leo núi, mới đầu sẽ nàng giữ sức mình, đi chậm rãi thong dong, không nhanh cũng không chậm. Vì không thể đo được khoảng cách xa gần so với khả năng chịu đựng của mình, thì rất có thể nhanh sẽ bị đuối sức sớm.

Đi được hai canh giờ Vũ Thiên mới leo được một phần ba quảng đường. Lau mồ hôi trên trán nàng tiếp tục leo lên. Càng lên càng cao càng mất sức, đi được nửa ngọn núi nàng thấy sắc trời không còn sớm, mặt trời có dấu hiệu khuất bóng. Thầm nghĩ:

"Nên xuống núi, nếu không A Châu không thấy mình lại tìm mình khắp nơi."

Khi lên núi thì Vũ Thiên phải dùng sức, mà bây giờ xuống núi nàng cảm thấy dễ hơn nhiều, chỉ mất có một ít thời gian so với lúc lên. Chân nàng run run khi xuống núi, do cơ thể chưa quen với việc vận động.

Nhìn y phục và đôi hài trở nên rách rưới lấm lem cùng bộ dạng chật vật của mình như vậy Vũ Thiên liền thở dài:

- Phải nhờ A Châu mua mấy bộ y trang và hài võ phục mặc có vẽ thoải mái hơn. Đồ nữ tử quá vướng víu.

Bước vào căn phòng Vũ Thiên thấy A Châu có vẻ như chưa trở lại, nàng cầm lấy một bộ y phục được gấp gọn trên giường. Sau đó liền vào không gian tùy thân tắm rửa.

Sự mệt mỏi lúc nãy đã biến mất thay vào đó loại phấn chấn tinh thần, cơ thể như được nạp đầy áp năng lượng khiến nàng run rẩy. Đưa tay hứng nước từ trên thác chảy xuống, Vũ Thiên lập tức uống một ngụm. Cổ họng khát khô lúc nãy bây giờ làm cho nàng cảm thấy sảng khoái, đầu óc linh mẫn.

Thân thể như được trui rèn từng chút một.

Có thể Vũ Thiên không để ý đến sự khác lạ của mình, thân hình của nàng trở nên thon dài hơn trước, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên tinh tế, sắc xảo. Đây hẳn là tác dụng của nước linh tuyền.

Sau khi tắm xong, Vũ Thiên lấy mấy cái lọ rỗng ở trong trữ vật giới chỉ ra, sau đó liền hứng nước ở thác vào trong lọ.

Thu xếp xong nàng lại ra ngoài chờ A Châu về.

Vừa về đến đã thấy A Châu khuôn mặt rạng rỡ bước vô phòng nhìn nàng, cười nói:

- A..Tiểu thư! Người thử đoán xem A Châu nay nấu món gì. Hôm nay A Châu nấu thật nhiều món ngon cho người.

Vũ Thiên khẽ cười, lắc đầu nói:

- Không biết! A Châu nấu gì ta cũng sẽ ăn.

- Được..được. Để A Châu tắm rửa xong rồi dọn thức ăn lên cùng ăn với người.

Vũ Thiên mỉm cười gật đầu, sau đó từ trữ vật giới chỉ lấy ra một cái lọ đưa cho A Châu nói:

- Uống cái này rồi đi tắm.

A Châu tiếp nhận cái lọ, thắc mắc nhìn nàng. Vũ Thiên không giải thích gì nhiều chỉ nói cái này là của mẫu thân, giúp ích cải tạo cơ thể. Là thứ tốt, nàng cũng không muốn để A Châu không có khả năng bảo vệ mình. A Châu lắc đầu từ chối không muốn nhận thứ quý giá như vậy, là của phu nhân để lại cho tiểu thư nàng không thể lấy. Vũ Thiên tốn một phen nước miếng mới để A Châu tiếp nhận cái lọ.

- A Châu cũng phải mạnh để bảo vệ ta nha! Hơn nữa sau này ta cũng không thể ở mãi chổ này, phải ra ngoài lịch lãm rất nguy hiểm. Ngươi không trở nên mạnh thì sao có thể đi theo ta?

A Châu thầm nghĩ:

"Đúng vậy nha. Mình phải bảo vệ tiểu thư. Sau này phải ra ngoài, không thể để tiểu thư bị vướng tay vướng chân được."

Nàng vui vẻ gật đầu sau khi bị Vũ Thiên đả thông tư tưởng, liền chạy đi. Khi A Châu trở lại gương mặt trở nên sáng láng, thần thái khác trước rất nhiều. Khuôn mặt tái nhợt trước đó đã trở nên hồng nhuận. A Châu mừng đến kích động nắm lấy tay Vũ Thiên nói:

- Tiểu..tiểu thư! A..A..Châu thăng cấp a. Thăng được hai cấp hoàng giả cấp bốn. Ôi chao.

Vũ Thiên mỉm cười chúc mừng, sau đó hai người cùng nhau ăn tối rất vui vẻ. Hai đứa trẻ nương tựa nhau mà sống, tuy chỉ có hai người ăn cơm với nhau nhưng cảm giác rất ấm áp.

Tối đến Vũ Thiên không ngủ. Nàng biết không có phế nhân, chỉ có sự nỗ lực không ngừng mới đạt được thành quả. Trước đây nàng từng là một sát thủ, nàng biết sự khắc nghiệt khi huấn luyện là như thế nào. Hiện tại nếu nàng không cố gắng chỉ mặc cho người khác ức hiếp mình thôi.

Nàng khoanh chân nhắm mắt tu luyện nguyên lực, cảm nhận được nguồn huyền lực dồi dào xoay tròn trong đan điền. Nàng dò xét vật thể hình cầu dạng khí ở trong trung tâm trái tim tỏa ra nguồn lực rất mạnh, được truyền thẳng lên đầu nàng. Sau đó linh hồn lực đột nhiên tràn ra một cách nhanh chóng.

Phóng ra linh hồn lực đến cực hạn rồi lại thu hồi, sau đó lại phóng ra. Lặp đi lặp lại liên tục như vậy cho đến khi nàng cảm thấy cơ thể hơi suy yếu, có thể là vì nàng vận dụng chưa quen. Năng lượng nguyên lực trong cơ thể trở nên khô cạn, Vũ Thiên liền lấy một cái lọ chứa nước linh tuyền đưa lên miệng uống.

Sau khi bổ sung nguồn nguyên lực, nàng lại tiếp tục tu luyện. Mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần nàng lại trở nên rất tỉnh táo không một chút mệt mỏi.

Hôm nay Vũ Thiên dặn A Châu mua cho nàng vài bộ võ phục của nam giới, để mặc cho thoải mái. Cũng nói với A Châu nàng lên núi rèn luyện thể lực, chiều tối nàng sẽ về. A Châu gật đầu, thu xếp xong ra ngoài mua đồ cho nàng.

Hôm nay Vũ Thiên lại tiếp tục leo lên núi, khác với ngày hôm qua, nàng cũng mất hai canh giờ nhưng đã leo được lên nữa ngọn núi, tiếp tục leo thêm một quãng thì nàng xuống núi.

Trong lúc đi xuống núi thì Vũ Thiên ngửi thấy được một mùi thơm, không biết vì sao từ khi nàng sữ dụng nước trong không gian riêng, thì các giác quan của nàng trở nên đặc biệt nhạy bén, tốt hơn so với người thường. Đi lần theo mùi thơm, nàng phát hiện ra một cây thảo dược thân cây màu xanh lục, nhưng lá lại là màu trắng mọc gần ở một cái khe trong tảng đá lớn.

Phát hiện này đối với nàng thật bất ngờ, nếu như nàng đoán không lầm cây thảo dược này có vẻ không tầm thường. Tuy không biết nó là gì, nhưng hái nó về trước rồi có thể dò hỏi sau.