Chương 37: Ta là Dạ Vũ Khúc

Người thiếu niên này tuyệt đối sẽ có lợi cho tiểu thư và Lam Hạo thiếu gia vực dậy dòng chính. Vài ngày trước đây Liễu Gia Hân cùng Trần gia Trần Thiệu định ra hôn ước, điều này làm cho tiểu thư rất không vui.

Phe cánh của tiểu thư không bằng chi thứ, hiện tại bên đó đã bắt tay với Trần gia, càng làm tiểu thư lâm vào thế hạ phong. Thế nên hắn mới thu hồi lại sự bất mãn của mình, mà lấy thái độ cung kính đối với Vũ Thiên.

Lão nhân lại một lần nữa cúi người thật thấp biểu lộ ra vẻ cung kính nói:

- Dạ công tử! Người hiện tại có thời gian rãnh hay không? Tiểu thư ta muốn gặp người.

Vũ Thiên nhàn nhạt hỏi lại:

- Muốn gặp ta?

Lão nhân nghe vậy liền đáp:

- Vâng thưa công tử! Không biết ý công tử thế nào?

Vũ Thiên còn không biết nàng ta đây là muốn mượn sức của nàng sao?

Thật đúng là xảo quyệt, nghĩ nàng là Dạ Khinh Phong?

Trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Thật cho nàng là tên ngốc đi.

Nếu nàng đi những chuyện này sẽ rơi vào tai của những kẻ bên chi thứ, làm như vậy Dạ gia cùng Liễu Lam Linh sẽ gắn kết với nhau, tạo ra một cầu nối vững chắc buộc Dạ gia cùng nàng ta ngồi ở trên một con thuyền.

Tuy Vũ Thiên đối với Dạ gia không quan tâm, thậm chí là có chút chán ghét, nhưng nàng cũng không muốn mình bị tính kế.

Hơn nữa Dạ Khinh Vũ có ơn với nàng. Chuyện hôm nay, ai cũng nghĩ Vũ Thiên là Dạ Khinh Phong, tuy Dạ Khinh Phong trước giờ không có đối xữ với nàng tốt như Dạ Khinh Vũ, nhưng hắn cũng không gây khó dễ cho nàng.

Chính vì vậy việc này đối với Dạ Khinh Phong không tốt, thậm chí rất có thể gây phiền toái cho hắn. Vũ Thiên lại không muốn hắn gặp phiền phức vì thế quyết định cũng nên chấm dứt mọi chuyện ở đây thôi, mượn danh người khác làm việc thật không giống tác phong của nàng.

Vũ Thiên không mặn không nhạt đáp:

- Nói cho tiểu thư ngươi biết! Cảm tạ hảo ý của nàng ta. Ta hiện tại có việc trong người, nên không rãnh cùng nàng ta đàm thoại. Việc hôm nay ta sẽ ghi nợ cho nàng ta. Còn nữa...

Vũ Thiên cúi người lại gần lão nhân, thấp giọng nói đủ để hai người nghe:

- Ta không phải là Dạ Khinh Phong, cho nên nàng ta cũng không cần phí tâm tư mượn sức ta làm gì. Ta đã nói qua ta là Dạ Vũ Khúc. Về nói cho tiểu thư của ngươi như vậy.

Đứng thẳng người thu hồi vẻ lãnh đạm, Vũ Thiên cười haha nói:

- Xin thứ lỗi! Ta sau này nếu có thời gian rãnh rỗi sẽ đăng môn bái phỏng nàng.

Lão nhân nghe Vũ Thiên nói vậy trong lòng kinh ngạc không thôi, người thiếu niên này không phải Dạ Khinh Phong?

Hắn đã điều tra qua trong Dạ gia không hề có cái tên Dạ Vũ Khúc, vậy thiếu niên này là ai?

Trong lúc lão nhân đang suy nghĩ, Vũ Thiên xoay người đi đến trước mặt Liễu Lam Hạo. Nhìn thiếu niên trước mặt xấp xỉ tuổi mình, sắc mặt trắng bệch vì bị thương.

Trong lòng nàng cũng có vài phần đồng tình, là một phế vật cảm giác rất tệ. Nàng cũng đã trải qua việc đó, làm sao lại không biết.

Từ trong trữ vật lấy ra bình sứ bên trong có chứa linh tuyền, đây là nước linh tuyền trước khi Vũ Thiên ra khỏi không gian giới đã lấy một ít. Tuy chưa hoàn toàn nâng cấp xong, nhưng nó cũng là một phần tư Sinh Mệnh linh tuyền rồi.

Hiện tại đối với việc đả thông kinh mạch cùng ôn nhuận huyền lực và nguyên lực rất tốt cho những người sơ cấp. Rất phù hợp cho Liễu Lam Hạo sử dụng.

Đưa bình sứ cho Liễu Lam Hạo, sau đó Vũ Thiên liền nói:

- Cầm lấy! Cái này rất tốt giúp ngươi chữa thương. Còn nữa mỗi ngày uống một ngụm, sẽ rất có ích cho việc tu luyện của ngươi.

Liễu Lam Hạo tiếp lấy bình sứ cảm nhận được độ sóng sánh trong bình, ánh mắt hắn mê man nhìn Vũ Thiên ấp úng hỏi:

- Ngươi..ngươi sao..sao lại cứu..cứu ta? Còn đưa..ta thứ..thứ này?

Vũ Thiên nghe vậy vỗ vai hắn cười đáp:

- Có thể là ngươi giống ta đi. Ngươi cứ ấn theo ta nói mà làm. Yên tâm ta sẽ không hại ngươi, nếu ngươi không tin có thể đưa tỷ tỷ ngươi kiểm nghiệm. Thôi ta đi đây, ngươi và tỷ tỷ ngươi bảo trọng.

Vũ Thiên vừa xoay người chuẩn bị phi thân đi thì nghe một giọng nói quát lên:

- Khoan đã...! Ngươi là Dạ Khinh Phong sao?

Vũ Thiên cười vang nói:

- Về hỏi tỷ tỷ ngươi sẽ rõ.

Ngay sau đó Vũ Thiên phi thân nhanh chóng biến mất để lại Liễu Lam Hạo cùng lão nhân trong lòng không ngừng suy nghĩ về nàng.

Liễu am Hạo cảm thấy rất mờ mịt, khi nào thì Dạ Khinh Phong sẽ cứu hắn. Khi nào thì chủ động kết giao còn đưa cho hắn thứ tốt như thế này?

Nếu như theo lời Vũ Thiên nói, thứ tốt này có thể giúp hắn tu luyện được, như vậy hắn sẽ không còn là phế vật?

Tay Liễu Lam Hạo nắm chặt lấy bình sứ. Trong lòng quyết tâm nhất định phải cố gắng tu luyện, tuyệt không để người cười nhạo.

Vũ Thiên không biết được rằng sau này Liễu Lam Hạo cố gắng tu luyện cũng trở thành một tu luyện giả rất mạnh. Vì sống trong quãng thời gian bị người người cười nhạo là phế vật đã khiến cho Liễu Lam Hạo đối với sức mạnh rất khát khao.

Vì mong muốn mình mạnh lên, nên Liễu Lam Hạo đối với việc tu luyện rất điên cuồng. Có thể nói hắn là một cuồng nhân tu luyện.

Sau đó Liễu Lam Hạo suy nghĩ về điều Vũ Thiên nói với hắn:

"Hắn còn nói hắn giống mình?"

Liễu Lam Hạo càng suy nghĩ càng cảm thấy như rơi vào sương mù.

"Như thế nào hắn lại giống mình? Hắn không phải thiếu niên thiên tài sao? Ưu tú như vậy sao có thể giống mình chứ?"

Càng suy nghĩ càng không có câu trả lời. Liễu Lam Hạo vẫn nghĩ không ra hắn làm sao có diễm phúc quen biết được người như vậy? Tuy biết được danh tính người này, nhưng Liễu Lam Hạo vẫn cho là hắn mơ hồ, nên không tự chủ mà quát to hỏi lại.

Thế nhưng chỉ đổi lại câu nói về hỏi lại tỷ tỷ hắn?

Dạ Khinh Phong cùng tỷ tỷ có quen biết?

Sao hắn chưa nghe tỷ tỷ nói qua?

Liễu Lam Hạo nắm chặt bình sứ trong tay suy nghĩ:

"Nhất định phải hỏi tỷ tỷ cho rõ ràng mới được."

Sau khi Vũ Thiên bỏ đi, mọi người xung quanh cũng dần dần tản đi bớt, lúc này lão nhân kia mới đi đến bên cạnh Lam Hạo, xem xét thân thể Lam Hạo rồi nói:

- Thiếu gia! Thương thế người không có trở ngại chứ?

Vì hắn nhìn ra được trên người của Liễu Lam Hạo không có đến mức nguy hiểm, nên chậm chạp không lộ diện. Hiện tại mọi chuyện đã xong, cũng là lúc nên đưa Lam Hạo thiếu gia về lại bên cạnh Lam Linh tiểu thư.

Liễu Lam Hạo gật đầu hiện tại hắn cũng nên quay về gặp tỷ tỷ, có vài vấn đề muốn hỏi tỷ tỷ đâu. Sau đó hai người rất nhanh rời khỏi nơi đó, quay về Liễu gia.

Tại bên trong căn phòng xa hoa cổ kính, đủ mọi thể loại sách được xếp ngay ngắn gọn gàng đầy cả trên vách tường. Phần lớn trong phòng toàn là sách, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra những cuốn sách khá cũ kỹ nhưng lại được cất giữ rất cẩn thận.

Một cái bàn dài được đặt ở chính giữa căn phòng, lúc này đây có hai người đang ở trong phòng nghị sự.

Một người là lão nhân mặc hắc y đang khom người với thái độ rất cung kính.

Người còn lại là một nữ tử trên thân mặc y phục thanh lệ vàng nhạt, vốn là dung mạo khuynh thành, lại một thân y phục vàng nhạt phụ trợ như vậy, càng lộ ra sự cao quý tôn lên làn da trắng nỏn không tỳ vết của nàng.

Đôi mắt sắc xảo, dáng người yêu kiều, làn da trắng như bạch ngọc, môi đỏ như son, nàng thân mình lười biếng ngã lưng dựa vào ghế, nghe lão nhân đang tường thuật lại mọi chuyện đã xảy ra.

Sau khi lão nhân kia nói xong, mắt đẹp nàng khẽ cụp xuống, môi câu lên một độ cong tuyệt đẹp, khẽ nói:

- Hắn nói như vậy sao? Thật thú vị a.

Lão nhân cung kính nói:

- Tiểu thư! Người này không phải là Dạ Khinh Phong sao? Vì cái gì mà hắn luôn tự nhận mình là Dạ Vũ Khúc? Sao thuộc hạ cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng. Dạ Vũ Khúc lại là cái tên không hề tồn tại, trong Dạ gia lại không có người này. Hắn nói vậy là muốn giấu diếm thân phận?

Liễu Lam Linh mỉm cười nói:

- Nếu hắn đã nói hắn là Dạ Vũ Khúc thì chính là Dạ Vũ Khúc, không cần tìm hiểu thân phận người này làm gì nữa. Tuy không tiếp xúc nhiều với hắn, nhưng qua lần này ta cũng đã hiểu sơ qua về con người hắn. Hắn là loại người làm việc theo sở thích, những chuyện có lợi cho hắn, hắn mới ra tay. Bởi vậy khi ngươi mời hắn đến gặp ta, hắn thẳng thừng từ chối là vì hắn sợ bị ta tính kế. Tính tình của hắn không thích ở thế bị động, người như hắn là dạng người muốn làm chủ tình thế. Còn nói ta thiếu nợ một nhân tình của hắn, thật xảo trá. Nhưng một thiếu niên như hắn có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy thật không giống như một người mười mấy tuổi a.

Liễu Lam Linh khẽ cau mày, nàng trầm tư suy nghĩ điều gì đó rồi nói tiếp:

- Đã đưa cho Niên Mặc tiên sinh kiểm tra bình dược hắn đưa cho Hạo đệ chưa?

Lão nhân gật đầu nói:

- Vâng, đã đưa rồi thưa tiểu thư!

Liễu Lam Linh thở dài nói:

- Thứ nước tỏa ra linh khí nồng đậm như vậy thật đúng là thần kì, theo lời hắn nói có thể giúp Hạo đệ tu luyện được sao?

- Vâng thưa tiểu thư!

Liễu Lam Linh thầm nghĩ:

"Hắn như thế nào dám bỏ ra thứ quý giá như vậy tặng Hạo đệ? Người này tác phong hành sự ta càng lúc càng đoán không ra."

Sau đó từ ngoài cửa bước vào một lão nhân mặc bạch y, khuôn mặt hiền hòa hắn liên tục lộ ra vẻ kinh hỉ, trên tay hắn đang cầm là một bình sứ. Vừa nhìn thấy Liễu Lam Linh hắn haha cười sau đó liền nói:

- Linh nha đầu! Ngươi thật không thể tưởng tượng được đâu.

Lão nhân bên cạnh Liễu Lam Linh vừa thấy Niên Mặc đã cúi đầu cung kính nói:

- Niên Mặc tiên sinh!

Liễu Lam Linh bĩu môi giận dỗi nói:

- Niên Mặc gia gia! Người lại như vậy rồi, từ nhỏ đến giờ người cứ gọi ta như vậy. Ta đã lớn rồi a. Người không thể gọi ta là Linh Nhi được sao? Gì mà nha đầu chứ?

Niên Mặc cười to nói:

- Haha..Linh nha đầu! Ta cũng bảo ngươi kêu ta thúc thúc mà ngươi lại kêu ta là gia gia, ta còn rất trẻ chưa có già, ngươi lại gọi ta như vậy ý nói ta già sao?

Liễu Lam Linh nghe vậy phì cười nói:

- Sao có thể đâu? Ta là gọi theo bối phận a. Phụ thân ta gọi người là thúc thúc ta sao có thể gọi người là thúc thúc được, như vậy thì loạn bối phận quá. Bất quá người là gia gia trẻ nhất, anh tuấn nhất của ta. Người nói có đúng không?

Niên Mặc xua tay, hắn trước nay luôn luôn không thể đấu khẩu với nha đầu này, nếu tiếp tục nói tiếp người chịu thiệt là hắn. Nên lập tức nói vào trọng điểm vấn đề mà hắn đến đây:

- Được rồi! Nói không lại ngươi. Lúc nào cũng nịnh nọt ta.

Sau đó hắn đưa bình sứ cho Liễu Lam Linh nói:

- Ta đã kiểm nghiệm qua, thứ nước này thật sự rất tốt, có tác dụng chữa thương không nói, còn có tác dụng nâng cao và phục hồi nguyên lực cùng huyền lực. Bất quá chỉ là huyền cấp trở xuống mới thích hợp sử dụng. Nhưng loại nước này đúng là rất trân quý, tu luyện giả sơ cấp dùng nó là một khởi đầu rất tốt. Căn cơ vững chắc, có lợi cho việc tu luyện về sau. Đây đúng là thứ tốt, chỉ tiếc ít như vậy, có thể cho mỗi Hạo Nhi dùng. Nếu chúng ta có nhiều sẽ tạo được một đội quân riêng của mình, như vậy ngươi sẽ không cần lo về việc phục hồi lại dòng chính.

Cầm lấy bình sứ trong tay, Liễu Lam Linh nghe Niên Mặc nói xong liền cảm thấy kinh sợ. Nàng nhìn bình sứ trong tay như không thể tin được loại nước này thần kỳ như vậy. Nàng nhất thời trầm mặc không thốt lên lời.

Lão nhân đứng sau Liễu Lam Linh nghe vậy cũng hoảng sợ không thôi hắn liền hỏi lại:

- Niên Mặc tiên sinh! Người không nói đùa chứ? Một đội quân? Người cũng biết xác xuất của một tu luyện giả lên huyền cấp tuy nói không ít nhưng việc tu luyện cũng không dễ dàng gì. Huống hồ còn muốn thành lập một đội quân? Chuyện này có vẻ khó tin.

Niên Mặc hừ lạnh một tiếng, ngữ khí có phần tức giận nói:

- Ngươi cho là ta nói bừa?

Lão nhân vội vàng giải thích:

- A..Không..không ý ta không phải thế, ta chỉ cảm thấy chuyện này khó tin quá thôi.