Chương 38: Dong Binh Đoàn

Niên Mặc quay sang Liễu Lam Linh hỏi, hắn cũng nghĩ nàng cũng không tin hắn:

- Linh nha đầu! Ngươi cũng không tin ta?

Liễu Lam Linh nghe vậy, nàng cười dịu dàng nói:

- Ta đương nhiên tin Niên Mặc gia gia rồi! Muốn chứng thực chuyện này cứ để Hạo đệ sử dụng là biết được thôi.

Niên Mặc vuốt vuốt chòm râu bạc của mình, cười hài lòng nói:

- Vẫn là Linh nha đầu hiểu chuyện! Thôi chuyện của ngươi ta đã làm, có chuyện gì thì kiếm ta. Ta quay lại thạch động đây. Nếu Hạo Nhi lên được huyền cấp thì kêu tiểu tử đó tìm ta.

Liễu Lam Linh gật đầu ánh mắt buồn bã nói:

- Niên Mặc gia gia! Người lại tu luyện sao?

Niên Mặc nhìn ra được thái độ u buồn của Liễu Lam Linh hắn cảm thấy mủi lòng, đi đến trước mặt nàng lấy tay vỗ vỗ vai nàng nói với giọng ôn hòa:

- Ngươi đừng buồn! Ta lại không giúp gì được cho tỷ đệ ngươi, chỉ có thể tu luyện nâng cao sức mạnh của mình. Làm trụ cột vững chắc cho hai tỷ đệ ngươi có thể đoạt lại những thứ thuộc về các ngươi, đồng thời chỉ có như vậy các ngươi mới có thể trả được thù.

Liễu Lam Linh khi nghe Niên Mặc nói thế, nước mắt không tự chủ được tự động chảy xuống. Chỉ có ở trước mặt Niên Mặc gia gia nàng mới có thể buông lỏng thân mình là một Liễu Lam Linh thật sự, chỉ có trước mặt Niên Mặc gia gia nàng mới có thể khóc, mới có thể không suy nghĩ mưu lợi, hay kế sách đối địch gì.

Vì Niên Mặc gia gia đối xử với hai tỷ đệ nàng quá tốt, từ khi phụ thân chết đi, chỉ có gia gia ở bên cạnh bảo vệ hai tỷ đệ nàng lớn khôn. Mẫu thân ngay lúc sinh Hạo đệ đã qua đời, đối với tỷ đệ nàng Niên Mặc gia gia là người nhân duy nhất.

Cái đó cũng nói không sai vì Niên Mặc gia gia là đệ đệ duy nhất của gia gia nàng, từ khi gia gia nàng tham gia chống lại đợt thú triều mạnh nhất lúc bấy giờ đã mất mạng.

Chức tộc trưởng để trống, phụ thân nàng đảm nhiệm thiếu tộc trưởng trong vòng hai năm lại bị người khác sát hại. Nên đã bầu ra một vị tộc trưởng trong hội đồng trưởng lão, người được chức tộc trưởng này giống với Niên Mặc gia gia không có con cháu, ông ta họ Liễu nhưng không có máu mủ gì với tỷ đệ nàng.

Tuy ông ta không làm khó dễ hai tỷ đệ nàng, nhưng lại rất xa cách luôn suy nghĩ đến lợi ích gia tộc là trước nhất, làm việc lại cổ hủ, cố chấp. Những năm gần đây luôn bị đại trưởng lão ngon ngọt dụ dỗ, nâng địa vị của dòng chi thứ lên rất cao, hơn nữa còn tận lực bồi dưỡng Liễu Gia Kiệt, còn đối với tỷ đệ nàng luôn gây khó dễ.

Mặc dù đại trưởng lão mưu hoa rất nhiều, nhưng chức tộc trưởng lại không vào tay ông ta, cũng là vì Niên Mặc gia gia nhận ra được âm mưu bên trong, nên đã ra sức ủng hộ người khác đồng thời đem tỷ đệ nàng về bên người bảo vệ.

Niên Mặc gia gia thân phận là Thủ Tịch trưởng lão, mặc dù thân phận cao nhất trong gia tộc lại không thể kế thừa chức tộc trưởng.

Người nào mang thân phận Thủ Tịch trưởng lão là người chấp hành pháp lý, bảo hộ cho gia tộc, không thể kế thừa tộc trưởng, chỉ có thể đứng quan sát đưa ra những điều đúng sai cho vị tộc trưởng đó phát triển gia tộc vững mạnh hơn.

Đây chính là quy định trong tộc đã đặt ra. Dù cho chức quyền cao hơn đại trưởng lão lại không có chứng cớ buộc tội hắn, nên Niên Mặc gia gia không thể đối với hắn làm gì được, chỉ có thể tận lực bảo hộ tỷ đệ nàng.

Nếu không có sự che chở của Niên Mặc gia gia, hai tỷ đệ nàng chắc chắn sẽ bị đại trưởng lão ám hại. Nhưng cũng không thể phòng bị được hết những thủ đoạn âm mưu của đại trưởng lão, nên đệ đệ nàng từ nhỏ đã bị trúng một loại độc dược, mà khả năng tu luyện sút giảm cho đến khi không còn một chút nguyên lực.

Từ một đứa trẻ ham thích tu luyện, thiên phú rất ưu tú. Lại trở thành một tên phế vật trong mắt người khác, đây đối với đệ đệ nàng là một đả kích trầm trọng.

Niên Mặc gia gia đã làm rất nhiều chuyện cho tỷ đệ nàng. Nàng từ lúc bắt đầu điều tra cái chết, đến khi đệ đệ nàng gặp chuyện đã cảm thấy rất mệt mỏi, nếu không vì sự động viên của Niên Mặc gia gia và vì tánh mạng của đệ đệ nàng sớm đã buông xuôi.

Những năm gần đây Niên Mặc gia gia chuyên tâm tu luyện là vì không muốn để đại trưởng lão vượt qua mình. Không biết vì lý do gì từ lúc nào đại trưởng lão đã từng bước ép sát và năng lực lại tăng nhanh chóng. Cũng chính vì như vậy nên Niên Mặc gia gia mới không buông lỏng việc tu luyện, vì nếu chỉ cần đại trưởng lão hơn được Niên Mặc gia gia thì cuộc sống của tỷ đệ nàng sau này sẽ ít có ngày lành.

Liễu Lam Linh cảm thấy rất nghẹn khuất, bản thân nàng lại không có thiên phú trong lĩnh vực tu luyện để có thể bảo hộ đệ đệ. Nàng cảm thấy bản thân bất lực, lại không thể giúp cho Niên Mặc gia gia cái gì, chỉ có thể cố gắng không ngừng lợi dụng, kết giao để lôi kéo nhiều quan hệ.

Lau đi nước mắt, Liễu Lam Linh gật đầu nhìn Niên Mặc nói:

- Niên Mặc gia gia! Ta không sao, chỉ có kiên cường và cố gắng mới không để kẻ thù vui vẻ được.

Ánh mắt nàng trở nên sắc bén hơn nói:

- Ta sẽ trả thù cho phụ thân, tuyệt đối không để những kẻ kia nhởn nhơ như vậy.

Niên Mặc hài lòng mỉm cười hiền hòa nói:

- Được rồi! Nếu như Hạo Nhi có thể tu luyện, gánh nặng trên vai ngươi cũng giảm bớt. Thôi ta đi đây. Có việc gì thì cứ vào thạch động kiếm ta.

Nói rồi Niên Mặc xoay người bước ra khỏi phòng, trong phòng lúc này lại chỉ còn Liễu Lam Linh và lão nhân hắc y.

Cầm bình sứ trong tay niết nhẹ, rồi nói:

- Từ Phúc, gọi Hạo đệ đến chổ ta!

Từ Phúc chắp tay khom người nói:

- Vâng thưa! Tiểu thư!

Ngay sau đó Từ Phúc lập tức rời khỏi phòng.

Lại nói đến Vũ Thiên lúc này đã cùng hai nha hoàn của mình rời khỏi khách điếm đi đến chổ Dong binh đoàn, vì muốn an toàn di chuyển từ thành này đến một thành khác cần phải thuê đội ngũ bảo hộ.

Trên đường đi luôn tồn tại nguy hiểm, không bị ma thú đuổi giết, cũng sẽ gặp cướp hoặc gặp những điều bất thường khác mà không ai có thể lường trước được, thậm chí có thể đánh mất tánh mạng.

Vũ Thiên vì có A Châu và Thanh Đồng cùng đồng hành nên phải lựa chọn con đường an toàn cho cả nhóm. Mặc dù có cả Tiểu Hắc theo cùng, nhưng nàng lại lo sợ chuyện sẽ phát sinh ngoài ý muốn.

Tốt nhất là đến Dong binh đoàn thuê một đội ngũ đi đường.

Xem qua bản đồ Lai Khâu quốc, nàng chọn thành thị đi đến là Nam Cương thành. Nơi này cũng không khác gì Nam Vu Thành nhưng nó lại có một dãy núi lửa, Tiểu Hắc nói cho nàng biết vì nàng khế ước với nó rồi nên nguyên tố Hỏa hệ của nàng cần phải được nâng cao. Việc giúp cho năng lực tu luyện mạnh hơn đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua.

Hiện tại tuy đã đến được Dong binh đoàn, nhưng Vũ Thiên vẫn chưa tìm được dong đoàn nào có thể thuê. Hầu hết các dong đoàn đều đã rời khỏi thành hoặc đã bị thuê, đa phần là do sự việc lần trước ma thú bạo loạn, dẫn đến không ít người lo sợ Nam Vu Thành bị ma thú công phá. Cho dù Hắc Vụ Sâm Lâm đã yên tĩnh nhưng vẫn không tránh được có người vẫn lo lắng thuê Dong binh đoàn rời khỏi Nam Vu Thành.

Tuy rằng hiện nay không có Dong binh đoàn để thuê nhưng Vũ Thiên lại phát hiện có một tiểu đội Dong binh trong đó lại có rất ít người, hỏi thăm mới biết tiểu đội Dong binh này cần thêm một người huyễn cấp mới có thể nhận nhiệm vụ xuất phát.

Nghe vậy Vũ Thiên liền lập tức đi tới gặp đội trưởng của tiểu đội Dong binh này. Hắn là một hán tử mày rậm mắt ưng, râu quai nón, thân hình cường tráng nhìn sơ qua có thể đoán là một người hào sảng. Khi thấy Vũ Thiên cùng A Châu và Thanh Đồng tiến đến, hắn ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu huynh đệ và hai tiểu cô nương đây! Có việc gì sao?

Vũ Thiên trực tiếp vào thẳng vấn đề nói:

- Nghe nói tiểu đội của huynh đi đến Nam Cương thành, không biết huynh có thể nhận thêm ba người chúng ta không? Chúng ta sẽ trả lộ phí như những người khác cho huynh.

Nói xong ánh mắt Vũ Thiên nhìn hắn chờ câu trả lời. Đội trưởng kia nhìn thấy ba người trẻ tuổi trước mặt, hắn cũng có sự khó xử của hắn, không phải hắn không muốn nhận mà là nếu đội ngũ đông người quá hắn sẽ lo không xuể.

Nếu để khách hàng chết trên đường hộ tống, đội ngũ của hắn sẽ mất uy tín, thậm chí sau này sẽ không có ai dám thuê tiểu đội dong binh của hắn.

Việc này liên quan đến miếng cơm manh áo của cả đội hắn không dám mạo hiểm, nhìn ba người thiếu niên, thiếu nữ trước mắt lộ ra vẻ khó xử nói:

- Tiểu huynh đệ! Không phải ta không muốn nhận người, nhưng đội ngũ của ta lại không đủ dong binh, thêm nữa chúng ta cũng đã nhận đủ số người rồi. Thật có lỗi.

Vũ Thiên nghe được hắn từ chối cũng không mặn không nhạt nói:

- Ta biết! Ta cũng có nghe nói đội ngũ của huynh đang kiếm người có cấp bậc huyễn cấp không biết có phải vậy không?

Đội trưởng nhìn thiếu niên trước mặt có vẻ khó hiểu rồi nói:

- Đúng vậy! Đội của ta có tất cả bảy người nhưng do đợt ma thú bạo loạn lần trước một huynh đệ trong đội đã bị thiệt mạng. Hiện tại muốn đăng ký nhiệm vụ phải có tất cả bảy người huyễn cấp mới có thể xuất phát.

- Không biết nếu ta có người huyễn cấp huynh có thể nhận chúng ta nhập chung đội ngũ của huynh được không?

Đội trưởng nghe Vũ Thiên nói thế, ánh mắt hắn sáng lên cười to nói:

- Hahaa...Nếu tiểu huynh đệ ngươi có thể kiếm được một vị tu luyện giả huyễn cấp ta sẽ nhận ba người các ngươi vào đội ngũ, hơn nữa sẽ không tính phí các ngươi. Ngược lại còn trả công cho vị huyễn cấp đó.

Vũ Thiên khóe môi nhếch lên, chuyện này có lợi nha. Không những không mất tiền còn được trả tiền, vậy thì dại gì mà không làm a.

Đội trưởng nhìn xung quanh như muốn tìm ra vị tu luyện giả huyễn cấp mà Vũ Thiên nói, sau khi không thấy ai giống như Vũ Thiên miêu tả, hắn tò mò hỏi:

- Tiểu huynh đệ! Vị huyễn cấp mà ngươi nói đâu? Ta thấy xung quanh đây hình như không có ai mà ngươi nói hết.

Vũ Thiên cười cười nói:

- Chính là ta!

Đội trưởng ánh mắt mở to nhìn Vũ Thiên, khuôn mặt nhất thời dại ra. Sau một lúc hắn mới hồi phục tinh thần, cười thật vui vẻ như hắn đang nghe một chuyện vô cùng buồn cười, hắn ôm bụng cười nói:

- Haha.ha..Tiểu huynh đệ! Thật biết cách tấu hài a. Được lắm, ta cũng không có thời gian đùa giỡn với ba người các ngươi. Hiện nay ta đang rất gấp, các ngươi đi đi đừng ở đây làm phiền ta nữa.

Nghe vậy Vũ Thiên nhíu mày, khuôn mặt trở nên nghiêm túc nói:

- Ta không đùa!

Sau khi Vũ Thiên nói xong một cổ linh hồn lực từ cơ thể tràn ra, tiếp đó là nguồn nguyên lực ở trong trái tim bùng phát. Khiến cho tên đội trưởng cảm nhận được nguồn nguyên lực mạnh mẽ trào ra từ người Vũ Thiên, khuôn mặt hắn sau đó liền biến sắc, thất kinh nhìn người thiếu niên trước mặt với ánh mắt như không thể tin được. Trong đầu nghĩ:

"Thật không thể tin được. Thiếu niên trẻ tuổi này vậy mà là huyễn sư nhị cấp."

Trong lúc người đội trưởng đang thất thần, Vũ Thiên thu hồi cổ nguyên lực lại cơ thể mình sau đó nói:

- Không biết ta như vậy đủ tiêu chuẩn của huynh không?

Nghe Vũ Thiên hỏi mới khiến đội trưởng giật mình phục hồi tinh thần. Trong đội ngũ của hắn ai cũng là huyễn cấp ngũ phẩm trở lên, hắn là đội trưởng cấp bậc đương nhiên sẽ cao nhất trong đội là huyễn giả cấp tám.

Đương nhiên cái hắn kinh ngạc là mọi người trong đội không có thể so với thiếu niên trước mắt, thậm chí là cả hắn, ai ai trong đội cũng là hai mươi tuổi trở lên. Nhưng người thiếu niên này lại trẻ tuổi như vậy mà đã là huyễn sư nhị cấp. Khiến hắn nhất thời có chút không thích ứng được, sau đó hắn nhìn Vũ Thiên cười rất sảng khoái:

- Tốt! Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài. Thật không tin được huynh đệ ngươi lại là tu luyện giả huyễn sư nhị cấp.

Ánh mắt hắn lộ vẻ có áy náy nói:

- Thật thứ lỗi! Ta cũng là bất đắc dĩ, nếu nhận thêm người, đội ngũ của ta thật sự là bảo hộ không xong. Ngươi không trách ta chứ?