Chương 36: Xuất thủ cứu Liễu Lam Hạo

Những lời Liễu Lam Hạo thốt ra hoàn toàn không lọt vào lỗ tai Liễu Gia Hân, nàng cho dù đổ oan hắn thì sao?

Hiện tại cơ hội tốt như vậy, nàng sẽ dập tắt hết hi vọng quật khởi của hai tỷ đệ này, phế hắn, từ nay về sau sẽ không phát sinh chuyện gì ảnh hưởng đến đệ đệ nàng.

Nàng biết được có loại đan dược có khả năng tăng cường năng lực, tỷ tỷ hắn là người của Công hội Luyện dược sư, nếu tỷ tỷ hắn có loại đan dược đó, thì chuyện khôi phục lại dòng chính chỉ là sớm muộn.

Hừ lạnh một tiếng, nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra. Phụ mẫu cùng gia gia nàng đã tốn biết bao nhiêu công sức để lật đổ dòng chính, sao có thể để dòng chính xoay người. Khi cánh tay của Liễu Gia Hân chuẩn bị hạ xuống, thì một luồng hoả lực ma pháp ập đến sau lưng nàng.

Liễu Gia Hân là chiến sĩ huyễn giả cấp ba, có người tấn công, nàng làm sao lại không phát giác? Ngay lập tức nhanh chóng né sang một bên, luồng hoả lực ma pháp ấy chạm vào mặt đất, khiến cho mặt đất trở nên cháy đen.

Khuôn mặt Liễu Gia Hân biến sắc, người này ra tay cũng không hề lưu tình, nếu nàng không nhanh chóng né tránh thì chắc chắn bị trọng thương không nhẹ.

Liễu Gia Hân tức giận đưa mắt nhìn mọi nơi tìm kiếm kẻ dám tấn công nàng. Thì thấy những người xung quanh xôn xao một mảnh, nhìn trước mặt là một thiếu niên mặc y phục trắng như tuyết, thân hình phiêu dật như trích tiên.

Khiến Liễu Gia Hân không nhịn được mà âm thầm đánh giá người thiếu niên trước mặt. Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, môi hồng răng trắng, mi nhược viễn sơn (lông mày như núi xa), đôi mắt đen huyền hữu thần sáng lấp lánh.

Thiếu niên bạch y tuyết trắng mang khuôn mặt lãnh đạm lạnh lùng, khiến cho người khác có chút không dám tới gần.

Liễu Gia Hân cố gắng tìm tòi trong ký ức của mình, từng có gặp qua người như vậy chưa? Sau khi xác định được người trước mặt nàng chưa gặp qua bao giờ. Ánh mắt nàng bén nhọn giọng nói cũng có phần tức giận hơn:

- Ngươi là kẻ nào sao dám xen vào chuyện của Liễu gia ta?

Vũ Thiên không nói lời nào, mặc kệ Liễu Gia Hân đang quát tháo, nàng cứ như vậy đi đến bên cạnh Liễu Lam Hạo nâng hắn dậy.

Liễu Lam Hạo kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, hắn có quen biết người này sao?

Rõ ràng là một khuôn mặt rất lạ, hắn chưa thấy qua bao giờ, sao người này lại cứu hắn?

Này...là chuyện gì a?

Hắn không có bạn hữu, vì hắn là phế vật nên mọi người đối hắn khinh thường, mắng chữi cũng xa lạ không quan tâm, không ai nguyện ý thật lòng ở bên cạnh hắn.

Nay có người chịu ra mặt thậm chí vì cứu hắn mà đắc tội với Liễu Gia Hân, như thế nào mà không làm hắn giật mình đâu?

Vũ Thiên đỡ hắn đứng dậy, sau đó nàng hỏi:

- Ngươi đứng được chứ? Nếu không được ngồi xuống nghỉ ngơi đi, chuyện này giao cho ta.

Liễu Lam Hạo máy móc gật đầu, hắn đang định hỏi gì đó đã thấy Vũ Thiên đi đến, đứng ở trước mặt Liễu Gia Hân rồi.

Lúc này Liễu Gia Hân tức giận đến mặt đều đỏ bừng, từ khi nàng sinh ra đến giờ lần đầu tiên có người dám phớt lờ nàng, đồng thời còn đối với nàng động thủ. Làm sao mà không thể không tức?

Liễu Gia Hân nhìn Vũ Thiên với ánh mắt đầy lửa giận, hận không thể tiến tới đánh cho đối phương chết sống không được. Nhưng nàng biết được người thiếu niên trước mắt cấp bậc không xê xích nàng bao nhiêu, nếu tùy tiện tiến đánh như vậy không biết được ai sẽ hơn ai.

Hiện tại sắp diễn ra Tộc Đấu, nàng phải lưu lại thực lực, tích trữ huyền lực cho những trận giao đấu sắp tới. Nếu bây giờ cùng hắn giằng co sẽ hao phí huyền lực của nàng, như vậy lúc thi Tộc Đấu nàng sẽ chịu thiệt.

Liễu Gia Hân có điểm chần chờ thành ra khiến trong lòng nghẹn khuất, nên cả khuôn mặt đều đỏ vặn vẹo đến mức khó coi, nàng nhịn không được nữa tức giận nói:

- Tiểu tử dám đánh lén ta!

Vũ Thiên cười lạnh nói:

- Ngươi né được sao có thể là đánh lén?

- Khốn kiếp! Còn ngụy biện? Vì một tên phế vật dám đắc tội với ta, thật không biết sống chết.

Vũ Thiên nghe vậy mỉm cười nói:

- Thật thứ lỗi. Ta cũng không ngại đắc tội với ngươi a.

Nói xong câu đó, Vũ Thiên đưa tay chỉ về hướng Liễu Lam Hạo đang đứng, nàng lạnh nhạt nói:

- Hắn! Ta nhất định sẽ bảo hộ. Ngươi muốn đánh hắn, phải đánh bại được ta.

Liễu Gia Hân nghe Vũ Thiên nói vậy, trong lòng vạn phần phức tạp. Từ khi nào tên phế vật kia lại kết giao với người như thế này.

Không phải tu luyện giả đều rất kiêu ngạo sao?

Phàm là kẻ không thể tu luyện hay là kẻ có năng lực yếu kém đều không lọt vào mắt bọn họ.

Nhưng thiếu niên này vì tên phế vật kia lại chủ động đắc tội với nàng.

Bọn hắn có quen biết sao?

Nhìn thiếu niên trước mắt tướng mạo bất phàm, xuất thân chắc chắn không thể là hạng vô danh tiểu tốt. Ở Nam Vu Thành chỉ có tam đại gia tộc đứng đầu, nếu nói Liễu gia thì không thể, nàng ở Liễu gia không hề thấy qua hắn.

Vậy chỉ có thể là Trần gia và Dạ gia, nhưng lại nói Trần gia cũng không đúng, gần đây nàng và Trần Gia vừa định ra hôn ước. Trên dưới cao thấp Trần gia nhất định sẽ biết nàng.

Hắn là người Trần gia nhất định sẽ không ra tay cứu tên phế vật kia, hơn nữa càng không thể đắc tội với nàng.

Vậy...cũng chỉ có Dạ gia, Liễu Gia Hân chăm chú nhìn Vũ Thiên như cố gắng nhớ thử Dạ gia kia có được mấy người thiếu niên như Vũ Thiên. Sau đó, nàng chợt nhớ ra Dạ gia vài năm gần đây xuất hiện một cặp song sinh không hề thua kém đệ đệ mình, cặp song sinh này được nhận vào trường ma pháp "Tinh Ngôn" nghe nói là do hiệu phó của trường đích thân tới nhận cả hai vào học viện.

Sự vinh hạnh này không kém cạnh khi đệ đệ mình nhận trưởng lão Công hội Thuần thú sư làm sư phụ. Trước đây đệ đệ mình cũng nhận được lời mời nhập học, nhưng hắn lại bỏ qua, nếu nhập học ở học viện hắn sẽ không thể gia nhập Công hội Thuần thú sư. Vì học viện là nơi đào tạo thiên tài dành cho quốc gia, còn Công hội lại khác, đây là được tính cho cả đại lục. Thế nên nàng mới biết được Dạ gia có cặp song sinh ưu tú này.

Vậy hắn là Dạ Khinh Phong sao?

Liễu Gia Hân trong lòng khó chịu, cắn môi nghĩ:

"Từ khi nào tỷ đệ nhà này lại bắt tay với Dạ gia? Chuyện này nhất định phải báo cho gia gia biết."

Vì muốn xác định suy đoán trong lòng mình Gia Hân hất cằm nói:

- Khai báo tên của ngươi.

Vũ Thiên lãnh đạm nói:

- Ngươi xứng để biết sao?

Liễu Gia Hân nghe vậy tức giận đến mức muốn nổ tung nàng quát lớn:

- Đừng tưởng ta không biết ngươi là ai. Hừ...Ta biết ngươi là người Dạ gia.

Vũ Thiên kinh ngạc ánh mắt lại không nhịn được mà tán dương Liễu Gia Hân thầm nghĩ:

"Không ngờ Liễu Gia Hân này nhìn điêu ngoa, kiêu ngạo cũng có một chút thông minh."

Liễu Gia Hân thấy thái độ Vũ Thiên khác thường tự cho là đã đoán đúng, nàng tiếp tục lớn giọng, cười khinh miệt nói:

- Ta đoán đúng đi. Ngươi là Dạ Khinh Phong. Giấu đầu hở đuôi, tưởng ta không biết sao. Dạ gia khi nào làm việc không muốn cho người khác biết đến như vậy?

Vũ Thiên nghe nàng ta nói thế cũng dở khóc dở cười, nàng ta trí tưởng tượng cũng thật phong phú. Nàng khi nào nói qua nàng là Dạ Khinh Phong?

Mặc kệ Liễu Gia Hân cứ tự cho mình là đúng, Vũ Thiên vẫn bảo trì trầm mặc nhìn nàng tự biên tự diễn.

Thấy Vũ Thiên im lặng càng xác định được Vũ Thiên chính là Dạ Khinh Phong, Liễu Gia Hân cười lạnh nghĩ thầm:

"Tốt lắm, hắn chính là Dạ Khinh Phong. Hừ...Này Dạ gia thật đúng là muốn chống đối với Liễu gia. Cấu kết với tỷ đệ Lam Linh hòng muốn nuốt Liễu gia, không dễ như vậy. Hiện tại đã biết được thân phận hắn. Ta cũng không cần dây dưa với hắn làm gì, chuyện này nhất định phải báo cho gia gia biết mà chuẩn bị đề phòng."

Ánh mắt Liễu Gia Hân tìm tòi cùng phòng bị nhìn Vũ Thiên, bây giờ nàng không cần phải đối với hắn tạo thêm phiền phức làm gì. Mục đích của Dạ gia là muốn nàng và hắn giao đấu với nhau để nàng hao phí huyền lực.

Liễu Gia Hân cười lạnh nàng tuyệt đối sẽ không để Dạ gia đạt được ý nguyện, nàng nhìn Vũ Thiên sau đó nói:

- Hừ...Dạ gia dám xen vào chuyện của ta. Chuyện này ta nhớ kỹ, nếu không phải hôm nay diễn ra Tộc Đấu. Ta cũng không ngại mà thử sức với ngươi.

Sau đó nàng nhìn về hướng Liễu Lam Hạo bằng ánh mắt ác độc, giọng có phần cay nghiệt nói:

- Phế vật! Đừng tưởng có Dạ gia làm chổ dựa ngươi và ả tỷ tỷ ti tiện kia của ngươi hòng cướp đoạt lại sự vinh quang của đệ đệ ta. Nằm mơ. Ta nói cho ngươi biết hôm nay ngươi thoát khỏi tay ta, lần sau nhất định sẽ không. Hừ...

Sau đó không đợi Vũ Thiên nói gì, Liễu Gia Hân phất tay áo phi thân bỏ đi thật nhanh. Nàng thật sợ Vũ Thiên đổi ý tiếp tục muốn làm trì hoãn nàng, hoặc cùng nàng nổi lên giao đấu.

Nàng còn phải tham gia Tộc Đấu, không thể vì một chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến gia tộc để đánh mất cơ hội vào bí cảnh.

Bí cảnh là cỡ nào dụ hoặc đối với tu luyện giả, được đặc cách vào đó sẽ giúp nàng nâng cao thêm sức mạnh, chưa kể bên trong còn có bảo vật.

Ai lại không muốn mình mạnh hơn, ai lại không muốn bảo vật.

Thế nên Liễu Gia Hân mới chọn cách nhẫn nhịn, nhưng nàng là người mang thù. Việc hôm nay Vũ Thiên giúp Liễu Lam Hạo, Liễu Gia Hân sẽ không bỏ qua cho Vũ Thiên, đồng thời sẽ báo cho gia gia nàng ta biết để thương lượng ra đối sách chế ngự Dạ gia.

Vì thế sau này sẽ nhấc lên một hồi đấu tranh giữa hai gia tộc, mà Vũ Thiên lại là người châm ngòi ở trong đó không hề hay biết.

Nhìn theo hướng Liễu Gia Hân rời đi, ánh mắt Vũ Thiên bốc lên một luồng sát khí lạnh lẽo. Nàng cũng nghĩ hôm nay có lẽ sẽ cùng Liễu Gia Hân nhấc lên một trận quyết chiến, lại không ngờ nàng ta suy tính cho Tộc Đấu không muốn cùng nàng giao đấu.

Thật đúng là mất công toi làm người tốt.

Vũ Thiên hừ lạnh, nàng đè ép sát khí trong lòng xuống. Hiện tại cũng là lúc nên rời khỏi đây, vừa nhấc chân định đi thì thấy một lão giả áo đen đi đến trước mặt nàng.

Nhận ra đây là lão nhân lúc trước ở bên cạnh Liễu Lam Linh, Vũ Thiên cũng không ngạc nhiên khi thấy hắn có mặt ở đây. Theo như nàng đoán hẳn là lão nhân này ở đây là bảo hộ tên tiểu tử sau lưng nàng đi.

Hừ...nàng đã sớm nhận ra khí tức khi hắn xuất hiện, từ lúc mà nàng ra tay cứu Liễu Lam Hạo. Hắn trà trộn ở đám đông nhìn biểu hiện của nàng.

Thật đúng là lão cáo già, muốn quan sát thái độ của nàng đi?

Vì biết có người theo dõi nên nàng cũng muốn diễn cho bọn họ xem. Nhưng nàng vẫn có điều không hiểu hắn nên xem xét thương tích trên người Liễu Lam Hạo chứ, sao lại chắn đường nàng?

Ánh mắt Vũ Thiên lạnh như băng nhìn lão nhân trước mặt, nàng cũng không nghĩ gây phiền toái với thuộc hạ của Liễu Lam Linh. Nhưng hắn lúc trước từng động thủ với nàng, nàng là một người mang thù, tuyệt đối không cấp cho kẻ nàng không ưa thái độ tốt.

Thấy ánh mắt băng lãnh của Vũ Thiên nhìn mình, lão nhân chợt khom người chắp tay nói:

- Dạ công tử! Chuyện lúc trước xin công tử bỏ qua cho ta. Cảm tạ công tử đã cứu mạng Lam Hạo thiếu gia!

Vũ Thiên nghe vậy khoát tay tùy tiện nói:

- Chỉ là nhấc tay chi lao* không đáng để nói là cứu mạng. Nếu không có việc gì ngươi có thể tránh ra, ta muốn đi.

*nhấc tay chi lao: chỉ là một chuyện rất dễ dàng làm, không tốn công tốn sức, như là một cái nhấc tay mà thôi.

Lão nhân trong lòng cảm thấy phức tạp vạn phần. Nhìn thiếu niên trước mắt không thua kém tuổi với Lam Hạo thiếu gia, nhưng lại rất ưu tú, cả về lĩnh vực tu luyện cùng luyện dược.

Tuy rằng hắn trước đây nghĩ Vũ Thiên sẽ là người không nên phí tâm tư để kết giao, hơn nữa trong lúc đó lại luôn cự tuyệt sự giao hảo của tiểu thư.

Hắn nghĩ người cao ngạo như vậy ánh mắt sẽ luôn nhìn lên, tuyệt đối sẽ không thể giúp ích được gì cho tiểu thư. Nhưng hôm nay hắn chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra cùng Liễu Gia Hân của chi thứ, hắn lại thay đổi cách nhìn nhận đối với Vũ Thiên.